Đêm Ác Mộng
Sau khi phát hiện ra bộ xương trong lối đi ngầm, Lam vội vã rời khỏi miếu, cảm giác sợ hãi bủa vây lấy anh. Anh nhanh chóng trở về trạm khí tượng, vừa đi vừa ngoái lại nhìn ngôi miếu như sợ rằng có điều gì đó sẽ đuổi theo mình từ trong bóng tối sâu thẳm. Khi đã đóng cửa lại, Lam ngồi phịch xuống ghế, cố gắng bình tĩnh, hít thở đều để xua tan đi nỗi sợ. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, trong tâm trí anh vẫn vang lên hình ảnh của bộ xương, khuôn mặt đầy ám ảnh ấy như nhìn thẳng vào anh.
Tối hôm đó, Lam cố gắng trấn an bản thân rằng có lẽ bộ xương là của một người vô danh nào đó đã mất từ lâu. Anh tự nhủ phải tập trung vào công việc chính của mình là giám sát và ghi chép dữ liệu thời tiết. Tuy nhiên, một cảm giác bất an và nghi hoặc vẫn bám riết lấy anh. Ngôi miếu đó – nơi này liệu có ẩn giấu điều gì ghê rợn hơn không?
Đêm đầu tiên sau khi bước vào miếu, Lam rơi vào một giấc ngủ nặng nề và đầy ác mộng. Trong giấc mơ, anh thấy mình đứng giữa một cánh đồng tối đen, sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi. Những bóng người lờ mờ xuất hiện trong màn sương, tay giơ lên như đang cầu cứu. Gương mặt họ trắng bệch, không có mắt, chỉ là những hốc sâu thẳm khiến Lam cảm thấy rợn người.
Lam cố gắng quay lưng lại, chạy khỏi những bóng ma ấy, nhưng chân anh như bị dính chặt xuống mặt đất, không thể di chuyển. Những tiếng thở dài nặng nề vang vọng xung quanh, tiếng thì thầm bí ẩn như muốn kéo anh vào một không gian vô tận, tối tăm và không lối thoát.
Trong lúc hoảng sợ, Lam cố hét lên nhưng âm thanh không thể phát ra. Một bóng đen lớn xuất hiện từ sau lưng anh, một cánh tay lạnh lẽo chạm vào vai, và ngay lập tức, cảm giác chết chóc lan tỏa khắp người anh. Lam choàng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, tim đập loạn xạ.
Nhìn quanh phòng, anh cảm thấy bóng tối bao quanh dường như dày đặc hơn. Mọi thứ vẫn im ắng, nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ bỗng chiếu lên tường một hình bóng lạ – hình bóng ấy giống hệt cái bóng đen trong giấc mơ. Lam kinh hãi ngồi dậy, tay run run bật đèn ngủ, tự nhủ rằng mình chỉ đang bị ám ảnh bởi giấc mơ mà thôi. Nhưng hình bóng kia đã biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Những đêm tiếp theo, Lam không còn ngủ yên giấc. Mỗi đêm, anh đều gặp phải những giấc mơ tương tự, thấy mình đang đứng giữa những oan hồn, tất cả đều như đang đợi anh gia nhập vào đoàn người đó. Trong những giấc mơ, anh luôn nghe thấy một tiếng gọi mơ hồ, xa xăm, nhưng đầy sức quyến rũ. Tiếng gọi ấy thì thầm tên anh, như muốn kéo anh xuống một nơi mà anh không thể thoát ra.
Ban ngày, không khí ở trạm khí tượng cũng trở nên u ám hơn. Lam bắt đầu nghe thấy những tiếng động lạ phát ra từ những góc tối trong trạm. Có lúc là tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài hành lang, có lúc là tiếng rì rầm như tiếng người nói chuyện nhưng anh không thể phân biệt rõ. Cứ mỗi lần anh đến gần, mọi âm thanh đều im bặt, để lại cho anh một cảm giác lửng lơ và bất an.
Một đêm khác, khi anh đang ngồi ghi chép lại dữ liệu thời tiết, anh chợt nghe tiếng cào xước nhẹ ngoài cửa sổ. Lam cố làm ngơ, tự nhủ chỉ là tiếng gió, nhưng tiếng động đó cứ ngày càng to hơn, như thể ai đó đang cố gắng phá cửa sổ để vào bên trong. Đến khi không thể chịu đựng nổi, Lam đứng bật dậy, tiến tới cửa sổ và bật đèn pin ra ngoài.
Anh không thấy gì cả. Chỉ là màn đêm đen kịt và bóng cây nghiêng ngả trong gió. Nhưng khi anh vừa tắt đèn pin, ngay lập tức, tiếng cào xước lại bắt đầu, lần này rõ ràng hơn, và gần hơn. Lam giật lùi lại, tim đập mạnh, mắt không rời khỏi cửa sổ. Đến khi anh chuẩn bị bật đèn lần nữa, tiếng động ấy lại biến mất, để lại cho anh một cảm giác lạnh sống lưng.
Sáng hôm sau, khi Lam gặp lại chú Định, anh quyết định hỏi rõ về ngôi miếu và những điều kỳ lạ mà mình đã trải qua. Anh kể cho chú Định về giấc mơ, về những tiếng động lạ trong trạm và những cảm giác ám ảnh mà anh không thể giải thích được.
Nghe xong, chú Định khẽ thở dài, ánh mắt nghiêm trọng hơn bao giờ hết. “Người ta bảo, chỗ này đã bị nguyền rủa từ lâu rồi. Không phải ai cũng đủ can đảm sống và làm việc ở đây. Ngôi miếu đó… là nơi phong ấn linh hồn của rất nhiều người, tộc người đã sống ở vùng này từ thời xa xưa. Đó là tộc Lễ.”
Lam tò mò, hỏi lại, “Tộc Lễ? Họ là ai?”
Chú Định trầm ngâm một lúc rồi giải thích: “Tộc Lễ là một tộc người cổ xưa, từng sống chung với tổ tiên người Bách Việt. Nhưng tộc Lễ nổi tiếng với những nghi lễ kỳ quái, những pháp thuật âm u và việc sử dụng sức mạnh của quỷ dữ. Theo truyền thuyết, họ đã bị phong ấn trong ngôi miếu đó. Họ cần đủ 9999 linh hồn để mở phong ấn và quay lại dương gian. Nhưng đến giờ vẫn chưa có ai dám lại gần, bởi họ cho rằng những oan hồn đó sẽ kéo bất kỳ ai đến gần xuống làm tế phẩm.”
Lam lặng người trước những lời kể của chú Định, những mảnh ghép từ các giấc mơ và trải nghiệm của anh dần dần khớp lại. Dường như có một điều gì đó đang kéo anh xuống dưới, một lực hút ghê rợn mà anh không thể lý giải được. Sự nghi ngờ về ý định thực sự của tộc Lễ càng lớn dần, và anh hiểu rằng những trải nghiệm kỳ lạ của mình có lẽ chỉ mới là bắt đầu.
Sau khi trò chuyện với chú Định, Lam quyết định tìm cách tự bảo vệ mình. Trong một lần vô tình cởi áo, anh nhận ra hình xăm trên người anh – vốn được xăm bởi ông nội ngay nghi còn nhỏ – đang phát sáng nhẹ trong bóng tối khi đứng gần miếu cổ. Anh chạm tay vào hình xăm, cảm nhận một luồng sức mạnh ấm áp chạy dọc cơ thể. Đây là dấu hiệu bảo vệ mà anh từng được dặn dò, và giờ đây, nó có vẻ như là thứ duy nhất giúp anh đứng vững giữa bầu không khí ma quái nơi đây.
Lam biết mình phải cẩn thận, nhưng ít ra anh cũng đã có một phương tiện tự vệ trước các thế lực đen tối. Anh quyết định sẽ tìm hiểu sâu hơn về bí mật của tộc Lễ, cũng như cách để phong ấn hoàn toàn các oan hồn này.
Đêm đó, trong một giấc mơ khác, Lam nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu, giọng của một người phụ nữ xa lạ, ẩn chứa đầy sự phẫn nộ: “Ngươi là kẻ đến sau, không thuộc về nơi này. Hãy xuống đây, nhập đoàn cùng chúng ta. Chúng ta cần ngươi… để hoàn thành.”
Lam bừng tỉnh, cảm giác như có ai đó đang đợi chờ mình trong bóng tối phía dưới miếu. Nỗi sợ và lòng can đảm trộn lẫn, Lam quyết định rằng mình phải tìm cách chống lại lời mời gọi này. Anh biết rằng cuộc chiến của anh với tộc Lễ đã bắt đầu, và mỗi bước đi đều mang theo nỗi kinh hoàng và sự nguy hiểm không thể lường trước.
Đăng bởi | thanhsin95 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |