Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân thế

Tiểu thuyết gốc · 1422 chữ

Bước sang ngày thứ ba kể từ khi biết về sự tồn tại của tộc Lễ và những nguy hiểm tiềm tàng từ những linh hồn quỷ quyệt, Lam cảm thấy cơ thể mình ngày càng suy kiệt. Anh vẫn còn nhớ lời cảnh báo từ cụ Lân về việc chỉ có thể sử dụng hình xăm hộ mệnh ba lần mỗi ngày, nhưng dường như mỗi khi các hồn ma quấy rối, hình xăm tự động phát sáng, như một phản ứng tự nhiên chống lại tà khí. Từng dấu hiệu nhỏ nhặt dần tích lũy, đưa Lam vào một hành trình tìm hiểu sâu xa hơn về chính bản thân mình – một sự thật mà chính anh cũng chưa từng tưởng tượng ra.

Đêm đó, Lam không cố gắng chống cự giấc ngủ như thường lệ. Anh nhắm mắt lại và để tâm trí trôi vào cõi mộng. Nhưng lần này, cơn ác mộng đến một cách khác biệt, không còn những hình ảnh rời rạc của các hồn ma. Thay vào đó, Lam thấy mình đứng giữa một cánh đồng rộng lớn, được bao quanh bởi những con người mặc trang phục cổ xưa, tay cầm gươm giáo, mặt nghiêm trang và đầy vẻ can trường. Tất cả đều mặc đồ trắng, nhưng một hình xăm phức tạp chạy dọc cánh tay và lưng họ - hình xăm mà Lam có trên người.

Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ uy nghiêm, tiến về phía anh, ánh mắt đầy nghiêm nghị. "Ngươi là ai?" Ông hỏi, giọng nói vang lên trầm lắng nhưng sắc bén như muốn xuyên thấu tâm hồn Lam.

"Cháu… cháu là Lam," Lam lắp bắp. "Cháu không hiểu mình đang ở đâu và ông là ai…"

Người đàn ông lặng nhìn Lam một lúc, rồi mỉm cười, cái nhìn như soi thấu tâm can anh. "Ngươi chính là người mang dòng máu của tộc Bách Việt cổ, một trong những người cuối cùng của chi nhánh đã thất lạc từ lâu."

Lam cảm thấy một làn sóng kinh ngạc và hoang mang tràn qua. "Tộc Bách Việt… là sao? Cháu là người của tộc Bách Việt?"

Người đàn ông khẽ gật đầu, ánh mắt ông dịu lại, dường như đã chờ đợi cuộc gặp gỡ này từ rất lâu. “Đúng vậy. Tộc Bách Việt chúng ta là những người canh giữ cánh cửa địa ngục, ngăn không cho những linh hồn tàn ác của tộc Lễ và quỷ dữ thoát ra gây hại cho nhân gian. Hàng ngàn năm trước, dòng tộc chúng ta đã chiến đấu với tộc Lễ và phong ấn chúng dưới ngôi miếu thiêng. Nhưng để giữ phong ấn vĩnh cửu, chỉ có người thuần huyết của Bách Việt mới có thể kích hoạt sức mạnh phong ấn.”

Lam nuốt khan, cố gắng tiếp nhận thông tin. Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình có một mối liên hệ sâu xa như vậy với những thế lực siêu nhiên và bóng tối. "Vậy… những hình xăm trên người cháu, chúng là gì?"

Người đàn ông đưa tay chạm vào hình xăm trên cánh tay Lam, và ngay lập tức, một luồng sức mạnh tỏa ra từ hình xăm ấy. “Đây là bùa hộ mệnh của tộc Bách Việt. Những hình xăm này không chỉ để chống lại tà khí, mà còn là chìa khóa phong ấn. Nếu người Bách Việt cuối cùng chết đi, tộc Lễ sẽ được giải thoát, và cánh cửa địa ngục sẽ mở ra. Ngươi mang trong mình sức mạnh ấy, nhưng cũng gánh vác một định mệnh tàn khốc – ngươi là chốt chặn cuối cùng ngăn tộc Lễ trở lại dương gian.”

Khi Lam tỉnh dậy, những lời nói trong giấc mơ vẫn văng vẳng trong tâm trí anh. Anh biết rằng mình không thể bỏ qua điều này như một giấc mơ bình thường. Sáng hôm sau, anh quyết định tìm đến cụ Lân một lần nữa để xác nhận sự thật.

Cụ Lân đón anh bằng ánh mắt thấu hiểu. Khi Lam kể lại giấc mơ của mình, cụ gật đầu chậm rãi, không một chút ngạc nhiên. “Ta đã nghi ngờ từ khi nhìn thấy hình xăm của cậu,” cụ nói. “Chỉ những người mang dòng máu thuần khiết của tộc Bách Việt cổ mới có thể sở hữu hình xăm ấy và chịu đựng được sức mạnh của nó. Cậu là hậu duệ cuối cùng của chi nhánh Bách Việt đã thất lạc, mang trên vai sứ mệnh mà ít ai có thể hiểu thấu.”

Lam cảm thấy trọng trách đè nặng trên vai, một cảm giác vừa tự hào vừa đầy áp lực. Anh hỏi, “Vậy làm sao cháu có thể ngăn chặn tộc Lễ mãi mãi? Chẳng lẽ cháu phải sống với điều này suốt đời?”

Cụ Lân im lặng một lúc, rồi nói: “Phong ấn của tộc Lễ vẫn còn mạnh, nhưng tộc chúng không từ bỏ việc tìm cách phá vỡ nó. Điều quan trọng là cậu phải giữ vững ý chí, và không để cho họ làm chủ tâm trí cậu. Nếu cậu hy sinh vì một lý do nào đó, phong ấn sẽ bị phá, và tất cả chúng sẽ trở lại.”

Lam trở về trạm khí tượng, lòng trĩu nặng. Đêm hôm ấy, anh cố gắng không để giấc ngủ cuốn mình vào những cơn ác mộng, nhưng vô ích. Lần này, anh thấy mình bị cuốn vào một không gian tối tăm, lạnh lẽo, nơi những oan hồn của tộc Lễ đứng đông nghịt, ánh mắt đầy thù hận. Một giọng nói uy lực vang lên, giống như tiếng gọi từ cõi âm: "Ngươi không thể trốn thoát định mệnh. Ngươi sẽ là người đưa chúng ta trở lại dương gian."

Lam cảm thấy một áp lực khủng khiếp đè nén tâm trí mình, như thể các oan hồn của tộc Lễ đang cố thâm nhập vào ý thức của anh, lôi kéo anh vào vực thẳm. Nhưng nhờ hình xăm hộ mệnh, anh có thể cảm nhận được sức mạnh bảo vệ mình, như một tấm chắn vô hình.

Anh hét lên, chống trả lại sự tấn công tâm lý của tộc Lễ, khẳng định quyết tâm không để mình trở thành công cụ cho kế hoạch tàn ác của họ. "Ta sẽ không để các người thoát ra!" Anh hét lên, giọng nói dội vào hư không.

Sáng hôm sau, Lam lại đến gặp cụ Lân, kể lại trải nghiệm kinh hoàng trong giấc mơ. Cụ Lân lặng lẽ lắng nghe, rồi chỉ vào hình xăm trên người Lam.

“Hình xăm này không chỉ là bùa hộ mệnh mà còn là sức mạnh của tổ tiên truyền lại cho cậu. Nó là kết tinh của ý chí và tinh thần của bao đời người Bách Việt, những người đã hy sinh để giữ yên bình cho nhân gian. Nhưng cậu cần phải học cách sử dụng nó, không chỉ để tự vệ mà còn để phong ấn những hồn ma khác.”

Lam nhìn vào cụ Lân, cảm thấy một tia hy vọng lóe lên. "Cháu cần phải làm gì?"

Cụ Lân giải thích: “Cậu phải học cách điều khiển hình xăm bằng ý chí. Nó không chỉ là một lá chắn mà còn là vũ khí để phong ấn tà ma. Nhưng hãy nhớ rằng, mỗi lần dùng quá giới hạn, sức mạnh của cậu sẽ suy yếu, và nếu cậu lạm dụng nó, phong ấn cũng sẽ yếu đi.”

Lam hiểu rằng đây là cuộc chiến dài hơi không chỉ với các hồn ma mà còn với chính bản thân mình. Anh cần học cách kiểm soát sức mạnh, biết khi nào nên dùng và khi nào phải kiềm chế.

Vào những ngày tiếp theo, Lam dành thời gian ở nhà cụ Lân để học cách điều khiển hình xăm, cùng các nghi thức cổ của tộc Bách Việt để bảo vệ và củng cố phong ấn. Cụ Lân, dù tuổi già sức yếu, vẫn dành trọn tâm huyết truyền đạt những hiểu biết sâu sắc nhất về tộc Bách Việt và vai trò bảo vệ thế giới khỏi cõi âm.

Trong những giờ học ấy, Lam không chỉ hiểu thêm về sức mạnh của mình mà còn cảm nhận được tình cảm và lòng quyết tâm của cụ Lân. Cụ không chỉ là một người thầy mà còn như một người ông, người gánh vác cùng anh

Bạn đang đọc Tế Đàn sáng tác bởi thanhsin95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhsin95
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.