Cuộc Tấn Công Của Oan Hồn
Lam đang ngồi trên ghế, tâm trí rối bời sau khi phát hiện ra cuộn da dê cổ xưa mà cụ Lân trước khi anh về đã yêu cầu tìm nó chính là bìa của cuốn sách của dòng họ mà mỗi đời người con út được truyền lại . Nó không chỉ là một cuộn da bình thường; những ký tự cổ trên bề mặt của nó tỏa ra một ánh sáng nhè nhẹ, như thể đang ẩn chứa sức mạnh bí ẩn nào đó. Ngay khi chạm tay vào cuộn da, Lam cảm nhận được một luồng năng lượng truyền qua cơ thể, khiến anh rùng mình.
“Đây chính là cách để phong ấn tộc Lễ,” anh thì thào, lòng tràn ngập hy vọng. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị bao phủ bởi sự lo lắng. Lam biết rõ rằng những oan hồn tộc Lễ sẽ không để yên cho anh sử dụng nó mà không có phản ứng.
Và đúng như dự đoán, những ngày sau đó, cuộc sống của Lam trở nên rối ren và bất ổn. Từ khi biết rằng mình đang nắm giữ chìa khóa để phong ấn tộc Lễ, những oan hồn không ngừng quấy rối anh. Giấc ngủ của Lam trở thành một thứ xa xỉ, bị đánh cắp bởi những cơn ác mộng triền miên.
Mỗi đêm, khi bóng đêm bao trùm vùng núi Hòa Bình, Lam cảm thấy sự hiện diện của các linh hồn xung quanh. Chúng đến từ các khe cửa, từ bóng tối đen ngòm nơi góc phòng, và đôi khi, chúng xuất hiện ngay trước mắt anh, trong những hình dạng mà anh không thể tưởng tượng nổi. Một đêm, trong khi đang chìm vào giấc ngủ, anh bỗng nghe thấy tiếng thở dốc, như thể có ai đó đang đứng bên cạnh mình. Anh mở mắt ra, thấy một bóng đen lớn đang đứng ở cuối giường, mắt nó đỏ ngầu, chiếu thẳng vào Lam như những thanh kiếm sắc nhọn.
“Hãy trả lại những gì thuộc về chúng ta,” nó thì thào, giọng nói ghê rợn như đến từ cõi âm. Lam sợ hãi, không thể cử động, chỉ có thể trân trối nhìn vào đôi mắt trống rỗng đó.
Sáng hôm sau, Lam tỉnh dậy với cảm giác kiệt sức. Anh cố gắng tự nhủ rằng những điều đó chỉ là ảo giác, nhưng những cơn ác mộng ngày càng trở nên thật hơn. Không chỉ riêng bóng đen đó, mà những linh hồn khác cũng bắt đầu xuất hiện. Trong một đêm nọ, khi Lam đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành, anh thấy một linh hồn gầy gò, với bộ dạng khủng khiếp, đang lẩn khuất sau những tấm kính của cửa sổ trạm khí tượng. Đôi mắt của nó trắng dã, ánh nhìn vô hồn đầy đau đớn như đang cầu xin điều gì đó.
“Giúp tôi…” nó thì thào, nhưng không phải là lời cầu cứu, mà là một lời nguyền rủa khiến Lam rợn người. Cảm giác lạnh lẽo từ linh hồn đó khiến anh không thể đứng vững, chỉ còn cách quay lưng chạy vào trong, mặc cho sự hoảng loạn đang bao trùm.
Lam nhận ra rằng hình xăm trên người mình, những ký hiệu được xăm từ tổ tiên, chính là một phần của nguồn sức mạnh mà anh cần để chống lại các linh hồn. Nhưng mỗi lần sử dụng, sức mạnh đó lại tiêu hao đi một cách nhanh chóng. Trong những lần đối mặt với các oan hồn, Lam thường phải sử dụng hình xăm để tự vệ. Mỗi lần, sức lực của anh lại như bị hút cạn, khiến cơ thể anh dần trở nên mệt mỏi và không còn sức lực.
Một đêm nọ, khi Lam đang ở trong giấc ngủ say, anh bỗng giật mình tỉnh dậy. Bên cạnh anh, một linh hồn với đôi mắt trắng dã đang nằm ngay sát bên. Nó nhìn thẳng vào mặt anh, thì thào những lời nguyền rủa khiến anh cảm thấy lạnh sống lưng. Không kịp suy nghĩ, Lam vội vàng sử dụng hình xăm trên tay mình để tạo ra một lá chắn, nhưng sức mạnh của nó đang dần biến mất. Hơi ấm trong cơ thể anh như đang tan biến, và nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm trí anh.
Những cơn ác mộng không chỉ dừng lại ở đó. Từng đêm, Lam đều bị hành hạ bởi những hình ảnh kinh hoàng từ những linh hồn đã khuất. Chúng xuất hiện trong những giấc mơ, rít gào và lôi kéo anh vào những khung cảnh chết chóc, nơi mà từng linh hồn bị giam cầm đang chờ đợi sự giải thoát. Mỗi lần tỉnh dậy, Lam đều thấy cơ thể mình như bị đè nén bởi một áp lực vô hình, cảm giác như mình đang chìm sâu trong bóng tối mà không thể thoát ra.
Vào một đêm đặc biệt, Lam bị đánh thức bởi tiếng thét chói tai vang lên trong đầu. Anh bật dậy, hốt hoảng và hoang mang, nhưng điều anh nhìn thấy không phải là một cơn ác mộng. Trước mặt anh là một linh hồn trong hình dáng một người phụ nữ, tóc dài xõa xuống vai, khuôn mặt đầy đau đớn. Mắt của cô ấy trống rỗng, nhưng lại ẩn chứa một nỗi hận thù sâu sắc.
“Ngươi sẽ phải trả giá,” cô ta thét lên, và ngay lập tức, cả căn phòng bị bao trùm bởi một cơn gió lạnh. Lam cố gắng lùi lại, nhưng không thể nào di chuyển, như thể một sức mạnh vô hình đang giữ chặt lấy anh. Hình xăm trên cơ thể anh bắt đầu phát sáng, nhưng sức mạnh của nó dần dần phai nhạt.
“Không! Không thể để điều này xảy ra!” Lam thầm nghĩ trong tuyệt vọng.
Khi ánh sáng từ hình xăm bắt đầu yếu đi, Lam cảm thấy như có một lực hút mạnh mẽ đang kéo anh xuống dưới. Những linh hồn khác cũng xuất hiện, chúng bắt đầu bò trườn lên cơ thể anh, như muốn cướp đi hơi thở cuối cùng của anh. Lam cảm thấy sự sống dần rời xa, mọi sức lực trong cơ thể đều tiêu tan.
Cuối cùng, trong khoảnh khắc quyết định, Lam nhắm chặt mắt và dùng toàn bộ sức mạnh còn lại của hình xăm. Ánh sáng chói lóa tỏa ra khắp phòng, đẩy lùi các linh hồn. Một làn sóng năng lượng mạnh mẽ bao trùm lấy anh, khiến những bóng ma phải lùi lại trong hoảng loạn. Lam đã giữ được mạng sống của mình trong gang tấc, nhưng anh biết rằng cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc.
Những oan hồn tộc Lễ vẫn không ngừng tấn công, và Lam biết rằng anh cần phải tìm một cách để chấm dứt sự quấy rối này một lần và mãi mãi. Cuộc sống bình yên mà anh từng mong muốn giờ đây đã bị đánh cắp, và sự thật về cuộn da dê và tộc Lễ đang chờ đợi anh ở phía trước, cùng những hiểm nguy đang chực chờ.
Anh hiểu rằng cuộc chiến này không chỉ là để bảo vệ bản thân, mà còn là để bảo vệ tất cả những người xung quanh, và anh không thể một mình chống lại những linh hồn khát máu đó. Một sự kết nối với những người cùng tộc Bách Việt có lẽ sẽ là hy vọng duy nhất của anh trong lúc này.
Đăng bởi | thanhsin95 |
Thời gian |