Đồng Tộc
Giữa những đêm dài đầy ám ảnh, Lam đã bắt đầu tìm kiếm một giải pháp cho tình trạng khốn khổ mà mình đang trải qua. Trong một đêm mờ mịt, khi anh quyết định đi lang thang trong rừng để lấy lại sự bình tĩnh, anh tình cờ gặp một người đàn ông lạ mặt. Người này có vẻ ngoài bình dị, mặc một bộ đồ vải thô, nhưng ánh mắt lại sáng rực như ngọn lửa trong đêm tối. Lam cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ từ người đàn ông này.
“Khi tôi thấy ngươi, tôi biết ngay ngươi là người của tộc Bách Việt,” người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy bí ẩn. “Ta là Tâm, một truyền nhân của tộc Bách Việt. Ta đến để giúp ngươi.”
“Giúp tôi?” Lam hỏi, vẫn chưa thể tin vào những gì mình vừa nghe. “Tôi không biết mình thuộc về tộc Bách Việt. Tôi chỉ là một người bình thường, mới chuyển công tác đến đây.”
Tâm nhìn Lam, trong ánh mắt của ông chứa đựng những ký ức xa xăm, như thể ông đã từng thấy những cảnh tượng kinh hoàng mà Lam đang phải đối mặt. “Ngươi không phải bình thường. Hình xăm trên người ngươi là dấu hiệu của người Bách Việt. Chúng ta là những người canh giữ giữa địa ngục và nhân gian. Nếu tộc Lễ trở lại, mọi thứ sẽ chìm trong bóng tối.”
“Nhưng tôi không thể làm gì được,” Lam đáp, cảm thấy bất lực. “Tôi đã thấy những linh hồn, chúng đang muốn cướp đi mạng sống của tôi. Tôi chỉ muốn thoát khỏi chúng!”
Tâm gật đầu, thể hiện sự thông cảm. “Ta hiểu. Nhưng ngươi cần phải nhận ra sức mạnh của chính mình. Cuộn da dê mà ngươi phát hiện ra là chìa khóa để phong ấn tộc Lễ. Chúng ta cần phải thực hiện một nghi lễ hiến tế bằng máu của chính mình để duy trì phong ấn đó. Ngươi có sẵn lòng hy sinh một phần linh hồn mình để ngăn chặn sự trở lại của chúng không?”
Lam cảm thấy tim mình đập thình thịch. Hy sinh một phần linh hồn? Điều đó có nghĩa là gì? “Tôi không biết mình có thể làm điều đó hay không,” anh thốt lên, lo lắng.
“Điều đó không dễ dàng,” Tâm nói, ánh mắt ông đầy quyết tâm. “Nhưng nếu ngươi không làm, tộc Lễ sẽ được tự do và sẽ trở lại, mang theo cái chết và sự tàn phá cho mọi người. Ngươi là người duy nhất còn lại trong dòng máu Bách Việt. Chỉ có ngươi mới có thể làm điều này.”
Lam ngồi xuống một tảng đá lớn bên đường, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn. Mặc dù anh cảm thấy sợ hãi và không chắc chắn về khả năng của mình, nhưng anh cũng hiểu rằng không còn lựa chọn nào khác. Đời sống bình yên mà anh từng mơ ước đã bị những oan hồn tộc Lễ cướp đi, và nếu anh không hành động, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.
“Được rồi,” Lam nói, quyết tâm trong giọng nói. “Tôi sẽ làm.”
“Rất tốt,” Tâm gật đầu, một nụ cười nhẹ nở trên môi. “Bây giờ, hãy ngồi xuống và chuẩn bị cho nghi lễ xăm hình.”
Khi Tâm bắt đầu xăm hình, Lam cảm thấy một nỗi hồi hộp xen lẫn sợ hãi. Từng chiếc kim nhỏ nhẹ nhàng châm vào da thịt, tạo ra cảm giác đau nhói nhưng cũng đồng thời mang lại sự hồi hộp kỳ lạ. Những hình xăm không chỉ là những họa tiết đẹp mắt, mà chúng còn mang sức mạnh của tổ tiên, là vũ khí chống lại những linh hồn tộc Lễ đang rình rập.
“Ngươi sẽ cảm thấy sức mạnh mới,” Tâm nói khi ông cẩn thận xăm lên cơ thể Lam. “Nhưng nó cũng sẽ mang đến cho ngươi một gánh nặng. Ngươi sẽ không chỉ phải chịu đựng đau đớn, mà còn phải chấp nhận rằng một phần linh hồn của ngươi sẽ được hy sinh.”
Lam nhìn xuống tay mình, nơi đã có một hình xăm rồng lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt của ngọn nến. Tâm bắt đầu xăm những hình xăm khác lên cánh tay Lam, và rồi ông kéo dài xuống đến nửa cơ thể, tạo thành những hoa văn phức tạp, là biểu tượng của sức mạnh và sự bảo vệ. Những hình xăm giống như những con rồng uốn lượn quanh cơ thể, tỏa ra ánh sáng huyền bí.
“Đừng lo lắng, Lam! Hãy nhớ lý do tại sao ngươi làm điều này!” Tâm kêu gọi, và Lam cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi. Anh nhớ về những linh hồn đã quấy rối mình, những cơn ác mộng mà anh đã phải chịu đựng. Tất cả những điều đó khiến anh trở nên quyết tâm hơn.
Khi Tâm hoàn thành việc xăm hình, Lam cảm thấy như mình đang kết nối với những thế hệ đã qua, với sức mạnh của tộc Bách Việt chảy trong huyết quản. Những hình xăm trên cơ thể không chỉ là biểu tượng, mà chúng thực sự mang lại sức mạnh cho anh.
“Bây giờ, nghi lễ cần được thực hiện,” Tâm nói với giọng điềm tĩnh. “Ta sẽ cần máu của ngươi.”
Lam gật đầu, trong lòng đã chuẩn bị cho điều này. Tâm lấy một con dao sắc bén, lướt nhẹ lên da tay Lam. Khi lưỡi dao chạm vào, anh cảm nhận được sự đau đớn, nhưng cũng là một cảm giác thanh thản. Máu anh chảy ra, nhỏ giọt xuống một cái chén bằng đồng đặt ở giữa. Tâm bắt đầu niệm những câu chú cổ, âm thanh của ông vang vọng trong không gian tĩnh lặng của ngôi miếu.
“Mau lên, Lam! Hãy tập trung! Hãy nhớ lý do tại sao ngươi làm điều này!” Tâm kêu gọi, và Lam cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi. Anh nhớ về những linh hồn đã quấy rối mình, những cơn ác mộng mà anh đã phải chịu đựng. Tất cả những điều đó khiến anh trở nên quyết tâm hơn.
“Bằng dòng máu của tổ tiên, ta nguyện phong ấn các linh hồn này!” Lam thét lên, và ngay lập tức, sức mạnh từ hình xăm của anh bắt đầu tỏa ra một cách mãnh liệt, tạo thành một vòng ánh sáng bao quanh anh.
Cuối cùng, Lam cảm thấy như mình đã kết nối với những thế hệ đã qua, với sức mạnh của tổ tiên anh. Anh hiểu rằng cuộc chiến của mình không chỉ là để bảo vệ bản thân, mà còn là để giữ gìn những giá trị và di sản của tổ tiên. Sự hy sinh của anh giờ đây trở thành một vũ khí mạnh mẽ, và quyết tâm trong lòng anh chưa bao giờ mạnh mẽ hơn thế.
Đăng bởi | thanhsin95 |
Thời gian |