Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai người họ không thể đi 2

Phiên bản Dịch · 1157 chữ

Ba người cẩn thận bước tới cửa hang, tiếp tục đi sâu vào dọc theo thông đạo cao hơn một trượng.

Trên con đường này khảm đầy hỏa thạch đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bên trong cũng không tối tăm mà bầu không khí lại hơi ấm áp.

Sau khi đi sâu vào trăm trượng, phía trước bỗng nhiên trở nên rộng rãi thoáng đãng, một tòa động phủ cực lớn xuất hiện trước mắt.

Cửa động phủ đang mở, sau khi ba người cùng nhau bước vào, thấy rất nhiều cung điện cao lớn được chế tạo bằng ngọc thạch đọc rực, nối liền với nhau, khí thế uy nghiêm, khá hùng vĩ.

Tư Như Nguyệt nói không sai, chỗ này đúng là di tích cổ!

"Cẩn thận một chút!"

Tư Như Nguyệt mở miệng nói:

"Nếu chúng ta không đánh lại người đến trước thì nhớ chạy ngay lập tức, nếu không chiếu cố được các ngươi trong lúc chạy trốn, cũng đừng trách ta!"

"Ừm..."

Ba người tiến vào cung điện to lớn ở giữa, bắt đầu chậm rãi tìm tòi.

Cả tòa cung điện trống rỗng, trông rất quạnh quẽ.

Chẳng mấy chốc, ba người đi tới một tòa thiên điện, trên vách tường hai bên cung điện có rất nhiều giá gỗ, nhưng trên kệ lại trống rỗng.

Cố Trường Thanh nhìn kỹ lại, mở miệng nói:

"Trên giá gỗ này có vài chỗ bám đầy bụi, có những chỗ lại rất sạch sẽ. Xem ra… Người đến trước đã lấy hết những gì có thể mang đi, chúng ta chẳng còn…"

"Vậy thì chưa chắc!"

Tư Như Nguyệt chỉ vào góc thiên điện, thấy ở đó có một cái cửa đá đang mở, bên trong có ánh sáng yếu ớt lấp lóe.

Cố Trường Thanh bảo vệ Khương Nguyệt Thanh ở sau lưng, đi thẳng về phía cửa đá với Tư Như Nguyệt.

Sau khi bước vào cửa đá, trước mặt lại là một sơn cốc cỡ nhỏ được bao quanh bởi thạch bích, nhiệt độ trong sơn cốc khá cao, vách núi xung quanh là nham thạch màu đỏ sẫm.

Mà mặt đất trong cốc có dung nham nóng bỏng chảy ra, ở chính giữa là một lương đình hình lục giác hai mái, một con đường đá rộng ba trượng kéo dài từ dưới chân ba người đến lương đình, lương đình khá lớn, chứa mười mấy người hoàn toàn không thành vấn đề.

Trong đình, nhìn qua có sáu người đang đứng, mà sự xuất hiện đột ngột của ba người Tư Như Nguyệt, Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh đã thu hút ánh mắt của sáu người.

Rõ ràng sáu người trong đình có năm người đang vây quanh một thiếu nữ.

Thiếu nữ kia khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc một bộ váy màu hồng nhạt, mềm mại mỏng manh, rất hợp với làn da, trông rất nhẹ nhàng đáng yêu.

Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt to sáng như hồ nước trong vắt, lộ ra vẻ hồn nhiên ngây thơ.

Nhưng mặt thiếu nữ hơi tái nhợt, dường như bị đánh trọng thương, lúc này đang cầm một chuôi đoản kiếm trong tay, hoảng sợ nhìn năm người trước mặt.

Lúc nhìn thấy ba người Cố Trường Thanh, trong mắt nàng hiện vẻ cầu khẩn, trông rất điềm đạm đáng yêu.

"Lại có người đến à?"

Trong năm người vây quanh thiếu nữ, một thanh niên cao mảnh khảnh, khuôn mặt âm nhu nhìn về phía ba người, vừa mới dứt lời, ánh mắt dừng lại trên người Tư Như Nguyệt, kinh ngạc nói:

"Là ngươi, Tư Như Nguyệt!"

"Du Văn Sơn!"

Tư Như Nguyệt nhìn thấy thanh niên cầm đầu, nhíu mày nói:

"Lại ức hiếp kẻ yếu, người Nhân Tự đường các ngươi đúng là không có kẻ nào tốt!"

Thanh niên âm nhu kia nghe vậy, chẳng quan tâm, chỉ cười nói:

"Tất cả là đệ tử Vạn Ma cốc, ai cũng không nói được ai, tự dưng ra vẻ thanh cao làm gì."

Một nữ tử cao gầy đứng bên cạnh thanh niên âm nhu lạnh lùng nói:

"Tư Như Nguyệt, ngươi muốn lo chuyện bao đồng?"

Tư Như Nguyệt cười nhạo:

"Ta không thích lo chuyện bao đồng, các ngươi làm việc của các ngươi, bọn ta làm việc của bọn ta!"

Nói xong, Tư Như Nguyệt quay người định rời đi, mà Cố Trường Thanh nhìn về phía thiếu nữ bị bao vây lại không hề nhúc nhích.

Đúng lúc này, thanh niên âm nhu chỉ vào Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh, cười nói:

"Ngươi có thể đi, nhưng hai người họ không thể đi!"

Tư Như Nguyệt nghe vậy dừng chân, nhìn thanh niên âm nhu, khẽ nói:

"Du Văn Sơn, ngươi muốn chết à? Bọn họ hợp tác với ta, đương nhiên là phải đi theo ta!"

"Không được!"

Du Văn Sơn lắc đầu nói:

"Thân phận nữ tử này không đơn giản, tin tức chúng ta bắt được nàng không thể bị lộ ra ngoài, ngươi thấy thì không sao, suy cho cùng cũng là đệ tử Vạn Ma cốc, nhưng hai người này... Nhất định phải chết."

Nghe thấy lời này, Khương Nguyệt Thanh lập tức cảnh giác nhìn Tư Như Nguyệt.

Dù sao nữ nhân này cũng là đệ tử Vạn Ma cốc, ai biết được tất cả những chuyện này có phải là cái bẫy mà nàng đã giăng ra từ trước hay không.

"Nếu ta nhất định phải mang họ đi thì sao?" Tư Như Nguyệt sầm mặt xuống.

"Vậy thì xin lỗi, ngươi cũng phải chết ở đây!"

Du Văn Sơn vừa dứt lời, đột nhiên xông lên, trực tiếp đánh thẳng về phía Tư Như Nguyệt.

Tư Như Nguyệt hừ lạnh, cũng không nhượng bộ mà giết tới.

Ầm...

Hai bóng người va chạm trên con đường đá rộng rãi, lập tức bộc phát ra tiếng vang trầm thấp.

Một quyền đụng nhau, Du Văn Sơn bình tĩnh đứng tại chỗ, còn Tư Như Nguyệt lại lùi về sau mấy bước, ánh mắt kinh ngạc nói:

"Ngươi lên Dưỡng Khí cảnh đỉnh phong rồi?"

"Trong Linh Khư toàn là đồ tốt, ta đột phá một cảnh có là gì đâu?"

Du Văn Sơn chế giễu:

"Tư Như Nguyệt, để ngươi đi thì ngươi không đi, vậy thì ở lại đây luôn đi!"

Du Văn Sơn nói xong, lại lao về phía Tư Như Nguyệt, đồng thời lên tiếng nói:

"Liễu Yến, Vương Bác, đi làm thịt hai người kia."

Ngay tức khắc, bốn người trong lương đình còn hai người ở lại canh chừng thiếu nữ nhu nhược kia, một nam một nữ khác thì lướt qua hai người Du Văn Sơn và Tư Như Nguyệt đang giao chiến, xông thẳng về phía Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh...

Bạn đang đọc Thái Cổ Đệ Nhất Thần (DỊCH) của Oa Ngưu Cuồng Bôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Crips
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.