Một xiên bốn
Khi hai người tên Liễu Yến và Vương Bác giết đến, một cỗ uy áp mạnh mẽ bỗng nhiên ập tới, Cố Trường Thanh sầm mặt xuống, vừa sải bước ra, vừa vung tay đánh một quyền về phía Vương Bác.
Thiên Cương Quyền Pháp, tứ trọng kình!
"Luyện Thể cảnh bát trọng? Hừ! Muốn chết!"
Thanh niên tên Vương Bác cười nhạo, bàn tay cũng nắm lại thành nắm đấm, nhảy lên đánh thẳng tới Cố Trường Thanh.
Ầm!
Hai quyền va vào nhau.
Một tiếng răng rắc đột nhiên vang lên.
"A..."
Vương Bác kia hét thảm, cánh tay phải nát bấy, quỳ rạp trên mặt đất, máu phun tung tóe, mặt trắng bệch.
"Vương Bác!"
Liễu Yến thấy cảnh này, người đang xông về phía Khương Nguyệt Thanh vội ngừng lại, vội vàng đỡ Vương Bác dậy, kiểm tra vết thương của hắn ta.
Vương Bác là Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ, tiểu tử kia... Khí cơ vừa lộ ra chỉ là Luyện Thể cảnh bát trọng, sao lại thế...
Cố Trường Thanh lại không dừng tay, tiếp tục đánh tới chỗ Liễu Yến.
Liễu Yến không có thời gian trông nom Vương Bác, trực tiếp vung quyền đón công kích của Cố Trường Thanh.
Oành!
Hai quyền va vào nhau, Liễu Yến cảm nhận được một cỗ lực lượng cực lớn truyền đến cánh tay, nàng ta lùi lại mấy bước, trong khi thiếu niên trước mặt ngạo nghễ đứng thẳng, như thể không có việc gì.
Sao lại thế? Liễu Yến ngỡ ngàng, nàng ta là Dưỡng Khí cảnh trung kỳ, vậy mà lại có Luyện Thể cảnh bát trọng có thể cứng đối cứng với nàng ta, hơn nữa nàng ta còn là người bất lợi.
Liễu Yến biết mình đụng phải kẻ khó chơi, lập tức quay người nói:
"Đổng Phi Vũ, Đổng Phi Tường, giết tiểu tử này cùng ta trước đã!"
Hai thanh niên đang trông chừng thiếu nữ trong lương đình bèn giậm chân phi tới, đứng bên cạnh Liễu Yến, nhìn chằm chằm vào Cố Trường Thanh.
Liễu Yến nói ngay:
"Tiểu tử chỉ là Luyện Thể cảnh bát trọng, nhưng lực lượng rất mạnh, các ngươi đều đi con đường luyện thể, thử một chút xem!"
"Ừm!"
"Được!"
Đổng Phi Vũ và Đổng Phi Tường nhìn nhau, một trái một phải lao thẳng về phía Cố Trường Thanh.
Liễu Yến đứng yên tại chỗ, cũng không vội ra tay.
Thoáng chốc, Cố Trường Thanh bắt đầu giao thủ với hai Dưỡng Khí cảnh trung kỳ là Đổng Phi Vũ và Đổng Phi Tường.
Khương Nguyệt Thanh cách đó không xa thấy cảnh này, mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng nàng biết bây giờ mình xông lên thì chỉ có rước thêm phiền phức, tự bảo vệ bản thân thật tốt mới là sự giúp đỡ lớn nhất đối với tỷ phu.
Ầm...
Một bên khác, Du Văn Sơn và Tư Như Nguyệt đang chiến đấu, động tĩnh khá lớn, sau một kích va chạm, mặt Tư Như Nguyệt tái nhợt, hơi lảo đảo lùi lại mấy bước.
Du Văn Sơn khinh thường nói:
"Tư Như Nguyệt, ngươi tự đánh giá mình quá cao rồi."
Ánh mắt liếc sang bên kia, một mình Cố Trường Thanh đánh có qua có lại với hai huynh đệ Đổng Phi Vũ, Đổng Phi Tường, Du Văn Sơn bất ngờ nói:
"Tiểu tử này là ai? Ngươi tìm được trợ thủ đắc lực đấy, tiếc là... Cảnh giới quá thấp."
Tư Như Nguyệt cũng thấy Cố Trường Thanh lấy một địch hai mà không bị lép vế, đồng thời cũng ngạc nhiên trước thực lực của Cố Trường Thanh.
Người này đi lên Luyện Thể cảnh bát trọng đỉnh phong, quả nhiên là lại khác biệt.
"Đừng nói nhảm nữa!"
Tư Như Nguyệt giễu cợt:
"Muốn giết ta thì ngươi mau chứng tỏ đi!"
"Đúng là muốn chết!"
Du Văn Sơn lập tức công kích nàng.
Cùng lúc đó, Cố Trường Thanh vừa giao chiến với hai cao thủ Dưỡng Khí cảnh trung kỳ là Đổng Phi Vũ, Đổng Phi Tường, vừa âm thầm chú ý tới Liễu Yến đang đứng một bên không động đậy.
Nữ nhân kia cũng là Dưỡng Khí cảnh trung kỳ, nếu đột nhiên đánh lén, uy hiếp cũng không nhỏ.
Nhất định phải giải quyết hai huynh đệ này trước!
Sau khi có quyết định, tốc độ ra quyền của Cố Trường Thanh càng ngày càng chậm, như thể chỉ có thể bị động phòng thủ.
Liễu Yến bên kia thấy thế, thầm thở phào.
Lực lượng của tiểu tử này rất kỳ lạ, nhưng hai huynh đệ Đổng Phi Vũ, Đổng Phi Tường đều là cao thủ luyện thể, không chỉ lực lượng bá đạo, mà còn là Dưỡng Khí cảnh trung kỳ, khi đối mặt với hai người, tiểu tử này vẫn không thể chống đỡ nổi.
Thậm chí nàng ta không cần giúp, tiểu tử này chắc chắn sẽ thua!
Liễu Yến quay sang nhìn Khương Nguyệt Thanh ở bên kia, chuẩn bị ra tay bắt Khương Nguyệt Thanh trước.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét vang lên ở chỗ ba người đang giao chiến.
Liễu Yến ngừng lại, vừa nhìn qua đã thấy Đổng Phi Vũ bị Cố Trường Thanh bất ngờ chém đứt một cánh tay, máu từ bả vai phun ra, mà một mình Đổng Phi Tường thì không thể đối phó với tiểu tử kia, bị đấm trúng bụng, người trượt về sau, miệng phun máu.
Thoáng cái hai huynh đệ đã bị phế.
Cố Trường Thanh lại không dừng tay, rút kiếm bước tới gần, đâm thủng cổ Đổng Phi Vũ bị chém đứt một cánh tay, kết liễu tính mạng hắn ta, sau đó lại nhanh chóng phóng tới chỗ Đổng Phi Tường.
"Đáng chết!"
Liễu Yến hoảng hốt, bước chân xê dịch, cầm một chuôi đoản đao chém về phía Cố Trường Thanh.
"Đề phòng ngươi từ lâu rồi!"
Thấy Liễu Yến xông đến, Cố Trường Thanh từ bỏ tấn công Đổng Phi Tường đang bị thương, trường kiếm rung lên chém tới Liễu Yến.
"Cực Phong Kiếm Pháp, Mãnh Liệt Tự Lôi!"
Kiếm vừa ra, kình khí bạo phát, thời khắc này Cố Trường Thanh tâm thần hợp nhất, ý cảnh hạt giống kiếm ý được phóng thích, trường kiếm trong tay có thêm mấy phần linh tính.
Keng...
Đoản đao và trường kiếm đụng nhau, sắc mặt Liễu Yến lập tức thay đổi.
Một kiếm này rất mạnh!
Liễu Yến chưa kịp nghĩ nhiều, đạo kiếm khí kia phá tan đao kình của nàng ta, chém thẳng tới mặt.
Xoẹt xoẹt...
Từng đạo kiếm khí kia lập tức để lại trên thân thể mềm mại của Liễu Yến vô số vết máu.
Cố Trường Thanh không nói gì, lại nâng kiếm lên chém.
"Cực Phong Kiếm Pháp, Tật Phong Nhất Trảm!"
Lúc này tốc độ của Cố Trường Thanh lại nhanh hơn một chút, Liễu Yến chưa phản ứng lại thì một kiếm đã đâm vào ngực nàng ta.
Trường kiếm bị rút về, máu bắn tung tóe, Liễu Yến bàng hoàng nhìn thiếu niên trước mắt nhỏ hơn nàng ta hai ba tuổi, thân thể chậm rãi ngã ra đất.
Cố Trường Thanh vẫn không dừng chân, nhấc kiếm chém chết hai người Đổng Phi Tường và Vương Bác còn sống.
Chỉ trong một khắc, một Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ và ba Dưỡng Khí cảnh trung kỳ đều chết trong tay Cố Trường Thanh.
Cố Trường Thanh dẫn Khương Nguyệt Thanh chạy vào lương đình, nhìn thiếu nữ mặt mày tái mét trong đình.
Đăng bởi | Crips |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |