Một xiên bốn 2
Khương Nguyệt Thanh cất tiếng hỏi:
"Ngươi không sao chứ?"
"Cảm ơn các ngươi!"
Thân thể thiếu nữ hơi run rẩy, bờ môi trắng bệch, cố nặn ra nụ cười nói:
"Gia gia ta..."
Mới nói một nửa, người thiếu nữ mềm nhũn, ngã vào trong ngực Khương Nguyệt Thanh rồi ngất đi.
Khương Nguyệt Thanh vội vàng đặt thiếu nữ xuống đất, cẩn thận kiểm tra nói:
"Tỷ phu, người nàng lạnh quá... Hình như trúng hàn độc gì đó!"
Cố Trường Thanh lập tức nói:
"Bây giờ không phải lúc chữa thương cho nàng, mang nàng đi trước đã!"
"Ừm..."
Nói xong, Khương Nguyệt Thanh ôm thiếu nữ đi ra bên ngoài lương đình với Cố Trường Thanh.
Nhưng đúng lúc này.
Bịch...
Tư Như Nguyệt giao thủ với Du Văn Sơn ngã bịch xuống trước mặt ba người, phun ra một ngụm máu tươi, mặt tái nhợt.
"Tư Như Nguyệt!"
Cố Trường Thanh vội vàng tiến lên đỡ Tư Như Nguyệt.
Lúc này khí tức trong cơ thể Tư Như Nguyệt hỗn loạn, tuy đã tu dưỡng trong linh tuyền ba ngày, nhưng thương thế của nàng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hơn nữa Du Văn Sơn còn cao hơn nàng một tầng, nàng đúng là khó có thể chống đỡ nổi.
Tư Như Nguyệt mở miệng nói:
"Lát nữa ta cầm chân hắn, các ngươi chạy được thì chạy đi!"
Nghe thấy lời này, Cố Trường Thanh khẽ giật mình.
Nữ nhân này thật sự rất nghĩa khí, hoàn toàn không giống tác phong hành sự của võ giả Vạn Ma cốc.
Mà Du Văn Sơn đứng ở bên kia đường đá, trong tay cầm một thanh trường kiếm, mặt mày tái mét nhìn bốn thi thể nằm trên mặt đất.
"Đổng Phi Vũ... Đổng Phi Tường... Liễu Yến... Vương Bác..."
Du Văn Sơn âm lãnh nói:
"Ngươi giết bọn họ? Vậy mà ngươi có thể giết bọn họ!"
Cố Trường Thanh bước ra, nhìn Du Văn Sơn cười nói:
"Đúng vậy, ta giết rồi, bởi vì bọn họ quá phế vật!"
"Tên khốn, muốn chết!"
Du Văn Sơn gầm lên, cầm kiếm giết tới.
Cố Trường Thanh nói ngay:
"Tư Như Nguyệt, mang Nguyệt Thanh đi trước, ta chặn hậu."
Cố Trường Thanh nói xong, lập tức cầm kiếm xông ra ngoài.
"Ngươi..."
Thấy Cố Trường Thanh lao đi, Tư Như Nguyệt quýnh lên, khóe miệng lại rỉ máu.
"Tỷ phu..." Khương Nguyệt Thanh ôm thiếu nữ hôn mê trong ngực, vẻ mặt lo âu.
Keng!
Kiếm nhận giao nhau, tiếng leng keng bạo phát.
Lúc này, Cố Trường Thanh chỉ cảm thấy một cỗ cự lực kinh khủng như núi cấu xé hắn, bàn tay run lên, trường kiếm suýt nữa tuột tay, người lùi lại mấy bước, khí huyết cuộn trào trong lồng ngực.
"Đi?"
Du Văn Sơn cầm kiếm đứng yên, lạnh lùng nói:
"Các ngươi đừng mơ rời đi!"
Cố Trường Thanh áp chế khí huyết đang sục sôi trong ngực xuống, mặt mày nghiêm túc.
Dù sao hắn cũng chỉ là Luyện Thể cảnh bát trọng, dù nhục thân gân cốt cường đại, linh khí tích lũy thâm hậu, có thể đấu một trận với Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ, trung kỳ, nhưng Du Văn Sơn trước mặt này là Dưỡng Khí cảnh đỉnh phong!
Dù là cường độ nhục thân hay nồng độ linh khí, hắn cũng không thể sánh bằng.
"Tiểu tử thối, ra vẻ cái gì?"
Tư Như Nguyệt quát lớn:
"Lui ra, để ta."
Nói xong, Tư Như Nguyệt cầm đoản kiếm trong tay, đang định đi lên phía trước nhưng vừa bước ra một bước đã động đến vết thương, khóe miệng lại rỉ máu, thân thể loạng choạng.
"Yên tâm, ta có thể ứng phó!"
Cố Trường Thanh thở ra một hơi, ý niệm chìm vào trong Cửu Ngục Thần Tháp.
"Giảo gia, đến phiên ngươi đại triển thần uy!"
Bên trong Cửu Ngục Thần Tháp, giọng nói của Cố Trường Thanh vang lên, nhưng không ai đáp lại hắn.
"Giảo gia?"
"Khụ khụ..."
Phệ Thiên Giảo đi ra từ trong bóng tối, ho khan nói:
"Ngươi cho ta ít thú hạch quá, ta cũng không đánh lại hắn!"
"Hả? Vậy là lúc trước ngươi đùa ta?"
Cố Trường Thanh trợn mắt nhìn Phệ Thiên Giảo.
"Tiểu tử, hãy tin vào chính mình!"
Phệ Thiên Giảo nói ngay:
"Bây giờ ngươi đã là Luyện Thể cảnh bát trọng đỉnh phong, nhục thân và gân cốt ta tái tạo cho ngươi lại cực mạnh, hơn nữa mấy ngày trước ngươi đã diễn luyện môn kiếm pháp mới đạt được đến hoàn mỹ, đã thành thạo thì hiện tại chính là lúc đại triển thần uy!"
"Cụ nhà ngươi!"
Cố Trường Thanh chửi một câu rồi không để ý đến Phệ Thiên Giảo nữa.
Sở dĩ Cố Trường Thanh dám nói ta chặn hậu, át chủ bài chính là Phệ Thiên Giảo, nhưng bây giờ... Át chủ bài không còn!
"Đù! Chó ngốc!"
Cố Trường Thanh khẽ chửi, nắm chặt trường kiếm, không dám sơ suất chút nào.
"Mắng ta?"
Du Văn Sơn sầm mặt xuống nói:
"Ba người các ngươi nhất định phải đền mạng cho đám Liễu Yến!"
"Ơ không, hiểu lầm..." Cố Trường Thanh còn chưa dứt lời, trường kiếm trong tay Du Văn Sơn đã lóe sáng, bổ về phía hắn.
Thấy Du Văn Sơn lao tới, Cố Trường Thanh ép mình phải tỉnh táo lại, lập tức nâng trường kiếm lên.
Phệ Thiên Giảo không đáng tin, vậy cũng chỉ có thể dựa vào chính mình!
Dù như thế nào thì bây giờ cũng không có đường lui.
"Huyền Thiên Kiếm Pháp."
"Huyền Phong Trảm."
Cố Trường Thanh bước ra, trong lúc trường kiếm xoay chuyển, hạt giống kiếm ý ngưng tụ, ầm ầm đâm ra một kiếm.
Thoáng chốc, một cỗ kiếm khí sắc bén như phong nhận lăng lệ chém tới.
Ầm ầm ầm...
Giữa hai người liên tục phát ra tiếng nổ, từng đạo kiếm khí quấn lấy nhau thôn phệ lẫn nhau, sinh ra khí cơ dao động mãnh liệt.
Đột nhiên, xoẹt một tiếng, Du Văn Sơn lùi lại một bước, đưa tay lên sờ mặt mình, thấy có một vết máu.
"Ngươi làm ta bị thương!"
Du Văn Sơn nhìn vết máu trên ngón tay, lại nhìn Cố Trường Thanh, trong mắt gần như phun ra lửa.
Còn Khương Nguyệt Thanh thấy cảnh này lại ngây ra như phỗng.
Là Huyền Thiên Kiếm Pháp mà Từ Thanh Nham tiền bối kia để lại!
Nhưng từ khi tỷ phu lấy được môn kiếm pháp này mới qua mấy ngày ngắn ngủi, cũng luôn ở cùng nàng, làm gì có thời gian tu luyện đâu!
Tỷ phu... Luyện thành lúc nào?
Đăng bởi | Crips |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |