Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật giả tình lữ

Phiên bản Dịch · 1898 chữ

Chương 3: Thật giả tình lữ

Khoản 2 phút sau, Lâm Hoan cũng tới trước cửa phòng tắm. Cửa là thuỷ tinh mờ, mặc dù mờ đục, nhưng Lâm Hoan vẫn có thể nhìn thấy được thân hình uyển chuyển mờ ảo của Triệu Thanh Nhã sau lớp của kính – yêu mị…kích thích tột độ

Tuy đã xem qua vô số “ phim hành động 2 người của Nhật Bản” nhưng bản thân vẫn là xử nam, chưa từng thực hành qua, đây quả là một loại kích thích cực mạnh đập vào mắt, hắn bây giờ rất muốn phá cửa mà vào nhìn một lần cho thỏa mãn, chỉ có điều nhớ đến lúc nãy Triệu Thanh Nhã có cầm súng đi vào phòng tắm, hắn liền triệt để từ bỏ suy nghĩ này.

Cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, gái gú là phù du!

- “Đè xuống lửa nóng trong quần….à lửa nóng trong lòng” Lâm Hoan tự nhủ, sau đó hít sâu một hơi đưa tay gõ cửa mấy lần, hỏi: "Triệu đại mỹ nữ, ngươi thoát y xong chưa?"

- ". . ."

Triệu Thanh Nhã bây giờ vưa mới cởi bỏ bộ sườn xám xuống sàn, chỉ là nàng còn chưa kịp mặc vào áo sơ mi mà Lâm Hoan đưa, mà Lâm Hoan lại hỏi một câu hỏi hết sức ba chấm như thế khiến nàng vô cùng tức giận đồng thời còn có chút ngượng ngùng.

Cái gì mà ngươi thoát y xong chưa? Câu hỏi này không có chút nào đứng đắng, chẳng những không đứng đắng đàng hoàn, còn rất bỉ ổi! Ghê tởm!

Triệu Thanh Nhã hít sâu một hơi, sau đó cấp tốc mặc quần áo vào mở cửa đi ra ngoài.

"Cầm quần áo tìm một chỗ không người đốt đi, nhớ kỹ, không nên để cho người khác nhìn thấy. Còn có. . . Nếu như ngươi không nghĩ tới độc phát thân vong, thì đừng có mà động tâm tư khác."

Nói xong Triệu Thanh Nhã liền đi vào phòng tắm, phịch một tiếng đóng cửa lại.

- "Bà mẹ nó, theo như kịch bản trong phim truyền hình thì không phải như vầy à, theo như phim truyền hình thì nàng phải không mảnh vải che thân, nấp sau cánh của vừa xấu hổ, vừa e sợ đưa quần áo cho ta chứ?"

Không thể nhìn thấy hương diễm như trong suy nghĩ, điều này làm cho Lâm Hoan rất là thất vọng, nhưng nhìn tới bộ sườn xám trên tay vừa được Triệu Thanh Nhã cởi ra đưa tới, Lâm Hoan mắt sáng rực lên.

- "Thơm quá!"

Lâm Hoan vẻ mặt rất bỉ ổi cầm quần áo lên ngửi một lần, bộ sườn xám hở lưng trên tay toả ra mùi thơm để hắn có chút say mê.

- "Thảo nào mọi người thường nói trên người mỹ nữ có mang theo mùi thơm cơ thể, đây chính là hương thơm cơ thể của Triệu Thanh Nhã à?"

- "Không nhìn được thứ muốn nhìn, ngửi một lần cũng không tệ."

Lâm Hoan tự an ủi bản thân xử nam hơn 20 năm của mình.

Ngửi đã đời "Mùi thơm cơ thể" của Triệu Thanh Nhã, Lâm Hoan hài lòng cầm mấy món quần áo đi ra khỏi nhà, tìm nơi hẻo lánh không ai qua lại, một mồi lửa đốt sạch sẽ, sau khi làm xong hắn mới trở lại.

Sau khi hắn trở lại phòng, Triệu Thanh Nhã vẫn còn đang ở trong phòng tắm chưa đi ra.

Trong lúc Lâm Hoan chờ đợi Triệu Thanh Nhã tắm rửa, thì đột nhiên cửa phòng vang lên một tràng tiếng gõ.

- "Đêm nay sao đủ thứ chuyện, hết người này tới gõ cữa lại tới người kia?"

Lâm Hoan rất phiền muộn, nhưng hắn vẫn đi tới cửa, sau đó nhìn qua mắt mèo xem xét tình huống bên ngoài.

Sau khi thấy được người gõ cửa bên ngoài Đợi Lâm Hoan giật nảy mình, bởi vì ngoài cửa là ba người mặc đồng phục cảnh sát, một tên người da trắng, hai tên người da đen.

"Cảnh sát tiên sinh, đã trễ như vậy có chuyện gì không?" Lâm Hoan vội vàng mở cửa hỏi.

Tên cảnh sắt da trắng quơ thẻ ngành trước mặt Lâm Hoan nhoáng một cái, sau đó nói ra:

- "Chúng tôi vừa mới nhận được cuộc gọi báo cáo, hai mươi phút trước, con đường ở khu này sảy ra bắn nhau, chúng tôi đang lùng bắt nghi phạm liên quan, làm phiền ngươi phối hợp một chút."

- "Cảnh sát tiên sinh, ta rất kính nể tác phong làm việc của các tiên sinh, có gì cứ việc hỏi, ta sẽ hết sức hợp tác à."

Ở Mỹ gần năm nay, Lâm Hoan đã sớm học xong phải làm như thế nào với các Nhân viên công vụ này.

Cảnh sát da trắng sắc mặt khẽ giãn ra:

- "Rất tốt, cảm tạ ngươi phối hợp, hiện tại chúng ta muốn đi vào xem xét một lần, mời ngươi tránh ra."

Vừa nói hắn vừa xuất ra lệnh kiểm tra cho Lâm Hoan nhìn một chút.

- "Vào nhà ta kiểm tra? Là có chuyện gì? Ta không hiểu à."

Lâm Hoan trên mặt làm ra bộ dạng không hiểu, nhưng trong lòng sớm đã khẩn trương.

Hiện tại Lâm Hoan có thể khẳng định, ba tên cảnh sát này là vì Triệu Thanh Nhã mà tìm tới. Hiện tại bây giờ Triệu Thanh Nhã đang ở bên trong nhà hắn mà tắm rửa, nếu như mà bị cảnh sát phát hiện, vậy hắn trốn không khỏi cái tội chứa chấp tội phạm hoặc đồng loã à.

- "Chúng tôi hoài nghi tên tội phạm kia đang ở trong nhà của ngươi, ta nói như vậy ngươi đã hiểu chưa hả Ching-Chong ăn gạo? "

Ngữ khí tên cảnh sát da trăng liền thay, vừa nói chuyện vừa hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Hoan, giống như đem hắn trở thành kẻ tình nghi.

Lâm Hoan nhún vai nói ra:

- "Cảnh sát tiên sinh, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, trong nhà của ta làm sao có thể có tội phạm? Ta tuân theo luật pháp của Công dân Hoa Hạ à!"

- "Nơi này là nước Mỹ, không phải Hoa Hạ! Trên địa bàn của chúng ta, ngươi liền phải thành thành thật thật dựa theo quy củ của chúng ta mà làm! Bây giờ, tránh đường ra cho ta!"

Cảnh sát da trắng hung tợn giơ súng lên, chỉ vào Lâm Hoan hét lớn.

Lâm Hoan không nói, đối mặt với cảnh sát của nước Mỹ, nhất định phải kiềm chế bản thân, nếu như bởi vì ngôn ngữ hoặc có động tác gì không ổn, bị bọn hắn hiểu lầm thành đánh lén cảnh sát hoặc cản trở thi hành công vụ liền thảm rồi.

Tại nước Mỹ, đánh lén cảnh sát cùng cản trở thi hành công vụ đây chính là trọng tội! Chỉ là, Lâm Hoan lại không dám để cho cảnh sát cứ như vậy đi vào kiểm tra, trong lúc nhất thời hắn tiến thối lưỡng nan.

- "Honey, bên ngoài có chuyện gì, làm sao ồn ào như vậy?"

Ngay lúc Lâm Hoan không biết nên như làm như thế nào cho ổn, âm thanh của Triệu Thanh Nhã đột nhiên từ trong phòng truyền ra.

- "À?"

Lâm Hoan nghe vậy kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh Nhã, ánh mắt khiếp sợ không gì sánh nổi.

Nàng vừa rồi gọi ta là cái gì, Honey? Ta không nghe lầm chứ? Đúng, vừa rồi nàng là dùng tiếng Anh nói, xem ra nàng là cố ý nói cho mấy tên này cảnh sát nghe.

Lâm Hoan đầu óc cũng không ngu, chớp mắt hắn liền nghĩ đến nguyên do trong đó.

Triệu Thanh Nhã mặc áo sơ mi trắng, quần đùi, tóc ướt sũng đi tới hỏi:

- "Honey, những cảnh sát này đến nơi này có chuyện gì không?"

- "Bọn hắn hoài nghi có tội phạm giấu ở trong nhà của ta."

Lâm Hoan cố tự trấn định nói.

- "Có chuyện này nữa sao? OMG, thật đáng sợ!"

Triệu Thanh Nhã làm ra một bộ bộ dáng giật mình nói ra:

- "Đã như vậy, vậy để cho các cảnh sát tiên sinh đi vào điều tra một cái đi."

Thấy Triệu Thanh Nhã biểu hiện tự nhiên như vậy, Lâm Hoan liền biết nàng chắc chắn sẽ không để cho cảnh sát phát hiện bất kỳ đầu mối nào, thế là hắn mặt không thay đổi nhẹ gật đầu.

Cảnh sát da trắng nhìn Triệu Thanh Nhã cười cười, sau đó khoác tay ra sau lưng ra hiệu, hai tên đồng nghiệp người da đen liền vào nhà lục soát.

- "Hey bro, đây là bạn gái của ngươi?"

Cảnh sát da trắng có chút tham lam nhìn chằm chằm Triệu Thanh Nhã, trong mắt đầy vẻ kinh diễm.

Lâm Hoan nhướng chân mày lên, nói ra:

- "Đúng vậy, nàng là bạn gái của ta, thế nào cảnh sát tiên sinh, có vấn đề gì?"

- "Oh, không có bất cứ vấn đề gì, ta chỉ muốn nói, bro, ngươi thật có diễm phúc."

Cảnh sát da trắng hướng Lâm Hoan giơ ngón tay cái lên.

- "Đa tạ, đa tạ."

Lâm Hoan thận trọng cười cười.

- "Chỉ là. . . Tại sao hai người các ngươi đứng cách xa như vậy, nếu là người yêu thì không nên đứng cách xa như vậy à."

Cảnh sát da trắng ánh mắt nghi ngờ, nhìn qua lại Lâm Hoan cùng Triệu Thanh Nhã, giọng nói có chút quái đản hỏi.

- "Có sao?"

Vừa nói Lâm Hoan vừa cất bước đi đến bên cạnh Triệu Thanh Nhã, sau đó khoát tay ôm bờ vai của nàng:

- "Honey, vị này cảnh sát đang hoài nghi chúng ta không phải người yêu đấy."

Đột nhiên bị một nam nhân ôm bả vai, loại cảm giác lạ lẫm này liền khiến Triệu Thanh Nhã đơ cứng người, bất quá vì để không lộ ra sơ hở, nàng gượng cười nói:

- "Vị này cảnh sát tiên sinh này nhãn lực thật là chẳng ra sao cả."

- "Ta cũng thấy vậy, không bằng chúng ta chứng minh cho hắn nhìn, có được hay không?"

Lâm Hoan cúi đầu nhìn Triệu Thanh Nhã, miệng cười xấu xa nói.

- "Ngươi không nên quá phận!"

Triệu Thanh Nhã thấp giọng dùng tiếng Hoa nói.

- "Ta là vì bảo hộ ngươi, vạn nhất bị hắn nhìn ra sơ hở, nổi lên hoài nghi, hai ta coi như xong đời."

Lâm Hoan bất động thanh sắc nói nhỏ.

- "Ngươi muốn làm gì?"

Triệu Thanh Nhã trong lòng vật lộn một phen, cuối cùng vẫn phải thoả hiệp với Lâm Hoan.

Lâm Hoan cười xấu xa một lần, sau đó lớn tiếng dùng tiếng Anh nói ra:

- "Honey, tối nay nhìn em thật đẹp!"

Nghe Lâm Hoan cười xấu xa nói ra một câu nói như vậy, Triệu Thanh Nhã cũng có cảm giác không ổn, chỉ là bây giờ nàng đã leo lên lưng hổ, dù là cảm thấy không thoả đáng, nhưng vẫn phải phối hợp với Lâm Hoan

Lâm Hoan một tay ôm Triệu Thanh Nhã vào trong lòng, cúi đầu hướng về đôi môi đỏ diễm lệ mà hôn tới!

Bạn đang đọc Thần Cấp Đặc Công Hệ Thống ( Bản Dịch ) của Thanh Sơn Đào Cốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phantrithanh.tps
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.