Mỹ nữ đại bạo tẩu
Chương 4: Mỹ nữ đại bạo tẩu
Triệu Thanh Nhã chỉ tới kịp phát ra một tiếng nhẹ “Ừ”, sau đó bùm một cái, trong đầu liền trống rỗng.
Nụ hôn đầu tiên nàng đã để dành hơn hai mươi năm, cứ như vậy mất vào tay một người xa lạ mới vừa biết trong một buổi tối?
Lâm Hoan đâu chỉ hôn đơn thuần, rất nhanh hai tay của hắn từ trên eo của Triệu Thanh Nhã bắt đầu di động, mục tiêu là cặp mông căng tròn, vểnh lên của Triệu Thanh Nhã bắt đầu tiến hành "massage", không ngừng nhào nặng nắn bóp.
Triệu Thanh Nhã cảm giác được cái mông của mình nhận lấy xâm phạm, phản ứng đầu tiên chính là muốn cho chủ nhân của hai cái tay kia một phát lên gối, nàng vừa vận sức chuẩn bị, liền nghe Lâm Hoan dùng tiếng Hoa thấp giọng nói.
“Chỉ diễn kịch thôi, nếu như chúng ta không biểu diễn một chút cảnh thân mật, thì tên cảnh sát này sao tin chúng ta là một đôi tình nhân đây?”
Câu nói của Lâm Hoan có tác dụng, Triệu Thanh Nhã rốt cục vẫn là kiềm chế, không "thân tặng" cho Lâm Hoan một phát lên gối, nhưng đôi tay đang vòng sau lưng Lâm Hoan ra sức nhéo.
“Ui, đau. . . đau!” Lâm Hoan không nghĩ tới Triệu Thanh Nhã sẽ dùng phương thức cơ bản của nữ nhân như vậy để báo thù bản thân, đau đớn nhỏ giọng kêu lên.
“Vẫn đang diễn kịch đấy, ngươi tuyệt đối không nên lộ ra sơ hở nha.” Triệu Thanh Nhã tuy là mặt mỉm cười, nhưng lại hung hãn nói.
Diễn kịch đúng không? Lâm Hoan quyết tâm liều mạng, lại một lần hung hăng hôn vào đôi môi đỏ mọng của Triệu Thanh Nhã.
Sau một hồi lâu, rời môi, Lâm Hoan lưu luyến không rời quay đầu hướng cảnh sát da trắng nói ra:
- “Cảnh sát tiên sinh, ta và bạn gái đang muốn có một đêm mỹ diệu thì các ngươi liền đến, không biết động tác của các ngươi có thể nhanh lên được không? Ta còn muốn cùng ta bạn gái. . . Hắc, hắc hắc.”
Lâm Hoan nói hết lời, nhưng giọng cười “Hắc hắc” sau câu nói bỏ lỡ kia lại là vô thanh thắng hữu thanh, hàm ý sau giọng cười đó ai ai cũng hiểu.
Một bên Triệu Thanh Nhã xấu hổ mang chút e sợ liếc nhìn Lâm Hoan, nhưng mà Lâm Hoan lại bị cái nhìn này của nàng làm cho lông tóc dựng đứng.
- “Oa a, thật sự là một đôi tình nhân yêu cuồng nhiệt à!” Cảnh sát da trắng khoa trương kêu một câu, sau đó hướng về phía Lâm Hoan giơ ngón tay cái lên.
- “Ha ha, bro, chúng ta không thấy có gì khả nghi.” Tên cảnh sát da đen lúc này vào nhà khám xét đi ra, mang theo tin tức tốt cho Lâm Hoan.
“Phù.” Nghe được câu nói này, Lâm Hoan âm thầm thở dài ra một hơi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được tháo ra.
- “Không có gì khả nghi?” Cảnh sát da trắng nhướng mày, suy nghĩ một chút liền nói với Lâm Hoan: - “Tốt à, chúng tôi kết thúc điều tra, ngươi bây giờ có thể tiếp tục cùng bạn gái mỹ lệ nhà thân mật. Chỉ có điều trước khi đi ta nhắc nhở ngươi một chút.”
- “Mời nói.” Lâm Hoan làm ra dáng vẻ rữa tai lắng nghe nói.
- “Nếu như ngươi thấy một cô gái da trắng mặc sườn xám hoặc là đồng phục nhân viên chuyển phát nhanh, thì hay liên hệ liền cho ta, nàng ta là một phần tử khủng bố vô cùng nguy hiểm.” Cảnh sát da trắng sắc mặt nghiêm túc nói.
- “Một nữ nhân có thể nguy hiểm cỡ nào?” Nói xong câu đó, Lâm Hoan làm bộ không thèm để ý nhìn Triệu Thanh Nhã một chút, ám đạo nói: - “Không biết chừng ngoài phần tử khủng bố nguy hiểm, nàng ta còn là một mỹ nữ phi thường xinh đẹp à.”
- “Bro, không nên coi thường nữ nhân, vĩnh viễn không nên coi thường nữ nhân.” Cảnh sát da trắng lấy ngữ khí của một người từng trải nói ra: - “Toàn bộ nhân lực của cục cảnh sát thị trấn Hà Tân đêm nay đều xuất động, chỉ vì tìm kiếm nữ nhân này, ngươi nghĩ xem nữ nhân kia có nguy hiểm hay không?”
- “Lợi hại như vậy? Nàng ta đã làm gì?” Lâm Hoan đến bây giờ mới biết được Triệu Thanh Nhã gây ra động tịnh bao lớn, tất cả nhân viên của một cục cảnh sát đều xuất động, chỉ là để bắt nàng? Không biết nàng đã làm gì mà "vinh dự" được cảnh sát Mỹ xem trọng tới vậy?
- “Đây là cơ mật, ta không thể nói cho ngươi.” Cảnh sát da trắng phủi tay nói ra: - “Được rồi người anh em, chúng ta phải đi rồi, chúc các ngươi chơi vui vẻ.”
Đưa mắt nhìn ba tên cảnh sát rời đi, Lâm Hoan quay người nói với Triệu Thanh Nhã: - “Nghe không, người của cả một cái cục cảnh sát đều đang tìm ngươi, ngươi đến cùng là làm ra sự tình gì khiến người người đuổi đánh a?”
Triệu Thanh Nhã lườm hắn một cái, không nói một lời xoay người đi vào trong phòng.
Lâm Hoan hấp tấp đi cùng ở sau lưng nàng, dây dưa không bỏ mà hỏi: - “Hiếu kì giết chết miêu a, ngươi nói cho ta biết có được không?”
- “Đã ngươi biết hiếu kì hại chết miêu, vậy ngươi có biết hay không, biết càng nhiều, chết càng nhanh?” Triệu Thanh Nhã không quay đầu lại nói.
Lâm Hoan bị câu nói này cho á khẩu, câu nói này bất kể là trong phim ảnh ti vi hay là trong tiểu thuyết, tần xuất xuất hiện cũng rất cao, có lúc không biết mới chính là hạnh phúc à.
Triệu Thanh Nhã bước đi không ngừng tới phòng tắm, sau khi bước ra thì trên tay có thêm khẩu súng.
- “A, lúc này ngươi giấu khẩu súng ở đâu, hai người cảnh sát kia vậy mà không có phát hiện?” Lâm Hoan hơi kinh ngạc.
Triệu Thanh Nhã không có trả lời hắn, mà là bước nhanh đến trước mặt Lâm Hoan: - “Ngươi còn nhớ lúc nãy ngươi làm gì ta không?”
“Lúc nãy sao?” Lâm Hoan nhíu mày suy tư một phen, không chắc chắn nói ra: “Ý ngươi nói việc ta hôn ngươi?”
“Còn gì nữa?” Triệu Thanh Nhã sắc mặt nổi giận mà hỏi.
“Còn có. . . Ta sờ mông ngươi một chút?” Lâm Hoan có chút ngượng ngùng nói.
“Như vậy thì bây giờ ta giết ngươi, ngươi cũng sẽ không có gì oán giận, đúng không?” Triệu Thanh Nhã sắc mặt khôi phục bình tĩnh, mang theo trêu chọc mà hỏi.
“Ngươi không nỡ giết ta à.” Lâm Hoan nói rất khẳng định nói.
“Ta vì cái gì không nỡ giết ngươi, chỉ bằng ngươi vừa rồi làm ra những chuyện kia với ta, ta liền hoàn toàn có lý do giết ngươi!” Tiếng nói vừa dứt, Triệu Thanh Nhã liền bóp cò súng.
“Chíu” một tiếng vang nhỏ, một viên đạn bay sát qua tai Lâm Hoan, bắn vỡ một cái chén trà trên bàn, lại xuyên qua mặt bàn gỗ, cuối cùng lưu lại trên sàn nhà một lỗ.
“Ta lạy, này nãi nãi cô nương, thật sự là nổ súng à? !”
Lâm Hoan đổ mồ hôi lạnh kinh hô một tiếng, sau đó hắn nổi giận: - “Uy, ngươi nổ súng thật? Thứ đồ chơi này rất dễ chết người đó! Lúc nãy là vì che giấu quan hệ của chúng ta để qua mặt cảnh sát, nếu không ngươi cho rằng tên cảnh sát kia sẽ buông tha điều tra đơn giản như vậy?”
- “Ha ha, nếu như vẻn vẹn vì che giấu quan hệ của ta và ngươi, cần phải sờ mông ta? Mà còn. . .” Triệu Thanh Nhã nói đến đây dừng lại.
- “Còn cái gì?” Lâm Hoan có chút không hiểu mà hỏi.
- “Còn. . . Ngươi còn sờ mó bỉ ổi như vậy!” Triệu Thanh Nhã vừa nghĩ tới vừa rồi cái mông của mình bị hai tay Lâm Hoan nắn bóp toàn thân liền không được tự nhiên, xấu hổ đến giận dữ không hiểu.
- “Ngạch. . . Không phải trên phim tình nhân đều hôn nhau như vậy hay sao?” Lâm Hoan có chút không hiểu mà hỏi.
- “Phim? Phim gì?” Triệu Thanh Nhã cảm giác bản thân sắp nhịn không được tức giận trong lòng.
- “Phim của Nhật Bản à, ở trong đó nam nữ hôn lúc đều là giở trò a.” Lâm Hoan một mặt vô tội nói.
- “. . . Lưu manh!” Triệu Thanh Nhã tức giận bắn xuống sàn liền mấy phát, cũng may cây súng ngắn này có gắn thêm ống giảm thanh, nếu không động tĩnh gây ra khẳng định thu hút nhóm cảnh sát lúc nãy.
Nhìn Triệu Thanh Nhã bạo tẩu, Lâm Hoan khóc không ra nước mắt, đây chính là đạn a, vạn nhất bị bắn trúng, vậy hắn không chết cũng lột mất một lớp da.
- “Ngừng, ngừng! Cô nãi nãi, coi như là ta sai, súng đạn không có mắt đâu à.” Lâm Hoan không chịu được bầu không khí hít thở không thông này, nhấc tay cầu xin tha thứ.
- “Bây giờ mới biết sai?” Triệu Thanh Nhã trên mặt khinh bỉ nói ra: - “Ta thấy ngươi vừa rồi sờ mó rất vui vẻ nha, muốn hay không lại sờ một chút a?”
- “Ừng ực ”
Lâm Hoan vụng trộm nhìn cặp mông ngạo nghễ vểnh lên kia, lại liên tưởng đến cảm xúc mỹ diệu lúc nãy, kìm lòng không được nuốt ngụm nước miếng.
- “Ngươi còn nhìn!” Triệu Thanh Nhã không thể nghĩ đến đến lúc này, Lâm Hoan còn dám liếc trộm bản thân, hiện tại nàng liền muốn nổi bão.
- “Tới đây, ngươi giết ta đi, dù sao ta hôn cũng hôn sờ cũng sờ rồi, ngươi có giết ta thì cũng là làm chuyện vô bổ, bằng không. . . Ngươi sờ ta lại?” Lâm Hoan dứt khoát lợn chết không sợ nước sôi.
- “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?” Triệu Thanh Nhã mắt phượng trừng một cái, lạnh giọng nói.
- “Ta biết ngươi không phải loại người hùng cùng cực ác, thật sự lúc nãy làm như vậy cũng chỉ vì che dấu tung tích, tung hoả mù cho cảnh sát thôi.” Lâm Hoan nhún vai, tiếp tục nói ra: - “Đương nhiên, có lẽ ta nhìn người không chuẩn, nếu như ngươi giết ta, cũng chỉ có thể trách ta không biết nhìn người.”
Triệu Thanh Nhã trầm mặc, nàng cau mày nhìn chằm chằm bộ mặt thản nhiên của Lâm Hoan hồi lâu, cuối cùng nàng cũng bỏ súng xuống nói ra: - “Kể chuyện xưa của ngươi đi, ngươi tới nước Mỹ bao lâu rồi?”
- “Ồ, ngươi cũng nhìn ra được ta là nam nhân có chuyện xưa à?” Lâm Hoan tự giễu cười một tiếng, sau đó thu hồi nụ cười nói ra: “Bất quá ta xác thực có một chuyện tình cũ rất cẩu huyết à.”
Đăng bởi | phantrithanh.tps |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 16 |