Đáng chết (1)
Vì đã khôi phục lại bình thường, Lưu Quân Lộ run rẩy yêu cầu:
“Chúng ta… chúng ta về thôi, đừng lên nữa, thi thể của tôi vẫn còn ở dưới kia.”
Giang Phong không trả lời.
Lúc này, sau lưng họ truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, giống như có thứ gì đó từ dưới lầu đuổi lên.
“A—!”
Lưu Quân Lộ từ xa đã cảm nhận được uy áp đáng sợ đó, phát ra một tiếng thét chói tai, trực tiếp điên cuồng chạy lên lầu.
Giang Phong:
“……”
Đúng là nên làm giảm bớt cảm xúc hoảng sợ của ông ta mới đúng.
Lưu Quân Lộ chạy một mạch đến tầng mười một rồi dừng lại. Vì ông ta phát hiện ra trên lầu còn có thứ càng đáng sợ hơn, chính là con lệ quỷ bắt ông ta nhảy lầu. Không biết vì sao từ tầng thượng trôi xuống dưới.
Người tốt sợ kẻ ác, kẻ ác sợ tiểu quỷ, tiểu quỷ sợ lệ quỷ. Chỉ có đạo sĩ và ‘tích’ mới trị được lệ quỷ. Ít nhất là ở đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn.
(Ghi chú: Tích có nghĩa là ma chết, trong Liêu Trai Chí Dị có câu: Người chết thành ma, ma chết thành tích. Ma sợ tích, cũng như người sợ ma vậy)
So ra, ông ta cảm thấy ở bên cạnh Giang Phong vẫn an toàn hơn một chút.
Ông ta dựa vào bay, còn Giang Phong dù sao cũng dựa vào hai chân, lúc này Giang Phong vừa mới leo đến tầng tám, thế là Lưu Quân Lộ quay lại tìm người, trong lòng không khỏi nảy sinh một chút kiêu hãnh.
Đại tiên thì thế nào? Đại tiên chẳng phải cũng không bằng một con quỷ như ông ta sao?
Mà dù ông ta chạy nhanh, nhưng con lệ quỷ sau lưng còn chạy nhanh hơn.
Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, Lưu Quân Lộ dựng hết lông tóc, từ trong ra ngoài cảm thấy một trận lạnh lẽo, bị con quỷ đó áp chế không nhẹ. Ông ta tưởng rằng đối phương đang đuổi theo mình, còn mình dù chạy thế nào cũng không thoát được, không khỏi bi phẫn hét lên:
“Tôi đã chết rồi, tại sao vẫn không buông tha cho tôi?!”
Lời vừa dứt, một nữ quỷ từ bậc thang giữa các tầng trôi ra, tóc dài bay phấp phới, mười ngón tay thon dài, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen láy. Đang bay về phía ông ta với tốc độ cao.
Lưu Quân Lộ hoảng sợ ôm đầu, chạy lung tung, đâm vào tường phía trước. Vốn dĩ cơ thể đã bị ghép lại, nay lại lần nữa chia năm xẻ bảy.
Miệng ông ta vẫn tiếp tục động đậy, liên tục kêu lên:
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi biết sai rồi! Tôi đã chết rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa! Cầu xin cô tha cho tôi!”
Tuy nhiên, nữ quỷ hoàn toàn không nhìn ông ta mà trực tiếp bay qua cơ thể tan vỡ của ông ta, tiếp tục chạy xuống dưới.
Lưu Quân Lộ ơ một tiếng.
Có vẻ như không phải đuổi theo ông ta, mà là đang chạy trốn.
Còn chưa chạy được bao xa, Lưu Quân Lộ đã tận mắt nhìn thấy một đôi tay từ trên không trung xuất hiện, đè nữ quỷ xuống đất.
Đôi tay đó trong suốt, phát ra ánh sáng vàng nhạt. Kích thước gấp ba lần người thường, có thể bao trùm cả đầu của nữ quỷ.
Khi bị đôi tay đó chạm vào, nữ quỷ giống như đau đớn tột độ kêu thảm thiết, tay liên tục đập lên mặt đất, nhưng không thể thoát ra. Tiếng kêu thê lương chói tai, mang theo nỗi oán hận đậm đặc. Dù Lưu Quân Lộ giờ là quỷ, tâm trạng cũng không khỏi bị ảnh hưởng.
Lúc này, Giang Phong vừa hay từ dưới đi lên, đứng ở bậc thang của tầng tiếp theo.
Đồng thời, từ trên lầu cũng có một người đi ra. Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay bình thường, một chiếc quần đen, chân đi giày thể thao. Nếu không phải biểu cảm trên mặt quá âm u thì nhìn chỉ có vẻ như là một thanh niên bình thường mà thôi.
Giữa hai người cách nhau hai con quỷ, còn có một tầng lầu.
Trực giác của Lưu Quân Lộ bảo rằng người này không phải là người tốt, có lẽ là cảm ứng tâm linh giữa đồng loại, dù sao trực giác này thông thường rất chính xác.
Thế là ông ta gian nan quay đầu, ra hiệu cho Giang Phong đứng yên đừng động đậy, nhỏ giọng ra hiệu:
“Suỵt—! Suỵt!!”
Ông ta không biết bộ dạng hiện tại của mình đáng sợ thế nào, nhất là một khuôn mặt nhờn mỡ, chu miệng suỵt suỵt với Giang Phong, thật sự rất có tính sát thương.
Giang Phong cố nhịn không tiến tới ném đầu ông ta ra ngoài cửa sổ.
Nữ quỷ trên đất giãy dụa một lúc, có lẽ vì không còn sức nữa, giọng nói cũng có chút yếu ớt:
“Tông Sách, mày không được chết tử tế đâu!”
“Tôi có chết không tử tế thì cũng chết muộn hơn cô, không cần cô lo.”
Người thanh niên tên Tông Sách không nhanh không chậm đi xuống từ trên lầu, cười nói:
“Cô cho rằng mình còn có thể chạy đi đâu? Trên đời này đã không còn chỗ cho cô nữa rồi.”
Dù cười, biểu cảm của hắn ta vẫn mang chút âm u.
Nữ quỷ lại bắt đầu điên cuồng giãy dụa:
“Thế gian này không có thiên đạo! Kẻ cặn bã như mày có thể tự tung tự tác, dựa vào cái gì tao lại rơi vào cảnh ngộ này! Súc sinh! Đi chết đi! Mày đi chết đi!”
Lưu Quân Lộ gật đầu tán đồng, đồng thời hút lại các bộ phận cơ thể tản ra cho từ từ tụ lại, cố gắng ráp lại thành hình người.
Giang Phong vẫn bước lên, dựa vào ánh sáng từ bàn tay vàng nhìn kỹ, ô, chẳng phải là cậu thanh niên đã trả tiền cho hắn trước đấy sao?
“Cậu còn chưa đi?”
Người đàn ông thấy hắn cũng có chút ngạc nhiên:
“Cậu cũng là một người thú vị, nếu không thì ở lại cùng cô ta đi? Đúng rồi, cậu tên là gì?”
Giang Phong nhìn thẳng hắn ta, hỏi:
“Còn cậu là ai?”
Tông Sách:
“Cậu hỏi tôi là ai ư? Tôi là người nắm giữ sinh tử.”
Giang Phong như nghe thấy việc buồn cười:
“Không ai có thể nắm giữ sinh tử của con người.”
Tông Sách cười lớn:
“Tôi có thể! Tôi muốn làm gì thì làm, tôi muốn ai chết người đó phải chết, không ai có thể ngăn cản tôi, tôi không phải là người nắm giữ thì là gì?”
Lưu Quân Lộ ráp xong, bay lên trốn sau lưng Giang Phong, la hét:
“Mày sẽ bị trời phạt, bị báo ứng!”
Tông Sách cười mỉm:
“Không, thần tiên làm việc, sao có thể bị trời phạt? Không bao giờ. Tôi làm thì có khác gì họ? Thua kém người ta, chết là đáng đời!”
Hắn ta vừa nói vừa rút từ ống tay áo ra một cây bút.
Đăng bởi | dattranth |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 65 |