Đáng chết (2)
Đó là một cây bút dài bảy đốt, khoảng hơn một mét. Không nhìn ra làm từ chất liệu gì, bề mặt thân bút phát ra một luồng ánh sáng xanh, chắc chắn không phải là vật tầm thường.
Giang Phong cảm thấy cây bút đó có chút quen thuộc, ngay lúc nó xuất hiện, tâm trí hắn chấn động dữ dội, trong đầu kêu ong ong.
Âm thanh đó ngày càng kịch liệt, đồng thời còn ảnh hưởng đến thần trí của hắn, khiến hắn liên tục dao động giữa tỉnh táo và mê man.
Tông Sách xoay cây bút trong tay một cách linh hoạt, thứ đó trong tay hắn ta dường như không có trọng lượng. Nhưng khi tay hắn ta chạm vào cây bút, máu thịt bắn ra, bị tan chảy để lộ ra xương cốt trắng hếu. Cuối cùng, phần tay nắm lấy thân bút chỉ còn lại một đoạn xương khô.
Cây bút này không phải là thứ người thường có thể chạm vào, ngay cả đạo sĩ cũng không thể.
Hắn ta giơ tay vung lên, tạo ra vài màn ánh sáng bao quanh, Giang Phong cảm thấy không gian xung quanh bị cô lập, âm thanh và luồng không khí từ bên ngoài không còn vào được thế giới nhỏ này.
Cảm giác thật áp bức.
Lưu Quân Lộ không dám lên tiếng, cũng bị cảnh tượng này dọa cho run rẩy.
Ai lại tàn nhẫn với bản thân mình như vậy? Quả nhiên, quỷ bình thường đâu có đáng sợ bằng con người?
Nữ quỷ nhìn thấy thứ đó, lại một lần nữa thét lên:
"Tao phải giết mày! Tao nhất định phải giết mày! Lần tới tao sẽ tự mình ăn sạch thịt của mày, uống cạn máu của mày, khiến mày vĩnh viễn không thể siêu sinh!"
Tông Sách cười lộ ra hàm răng trắng:
"Cô muốn báo thù, có bản lĩnh thì tới đây, tôi vẫn luôn chờ cô. Nếu chỉ có thể cầu xin sự nhân từ và lòng tốt của người khác, khi người khác thu lại, cô có tư cách gì để trách móc?"
"Không có... có Hắc Bạch Vô Thường, Âm Sai gì đó sao?"
Lưu Quân Lộ nắm lấy ống quần Giang Phong:
"Nhanh, để họ đến đưa tôi đi, tôi nguyện xuống địa ngục, nhanh để họ đưa tôi đi!"
"Những vị thần quan kia hoàn toàn không quan tâm đến chuyện nhân gian. Họ chẳng nhìn thấy gì cả. Nhân gian có bao nhiêu người chứ? Một mạng sống trong mắt họ nhỏ như cỏ rác, ai sẽ để ý đến một cây cỏ dưới chân mình? Huống chi mạng người bị giết dưới bút Phán Quan, không ai biết được."
Tông Sách nói:
"Bắt đầu từ khi cô ta đến, đã tập hợp không ít cô hồn dã quỷ, lại dùng hồn lực của mình nuôi dưỡng nơi này chẳng khác gì quỷ thành, từ lâu đã trở thành một vùng đất ngoài pháp luật, sẽ không có Âm Sai đến."
Tông Sách chán ghét nói:
"Hơn nữa tôi đối với cô... không có hứng thú."
Lưu Quân Lộ:
"....."
Hắn ta nói xong thì đôi tay khẽ động:
"Ồ, có kẻ phiền phức sắp đến rồi, xem ra phải tranh thủ thời gian."
Nữ quỷ vẫn bị bàn tay màu vàng đè xuống, không làm được gì, Tông Sách quay sang Giang Phong, liếm môi:
"Bắt đầu từ cậu trước. Không biết sinh hồn của cậu như thế nào, có mạnh mẽ như cô ta không. Tuyệt đối đừng để tôi thất vọng."
Tông Sách vừa nói vừa dùng một đầu bút chạm vào ngực Giang Phong, cố gắng kéo hồn phách hắn ra khỏi cơ thể, sau đó sẽ hỏi kỹ về lai lịch và cuộc sống của hắn. Kết quả là cây bút Phán Quan đánh vào ngực Giang Phong nhưng không xuyên qua như mọi khi.
Dường như gặp phải lực cản, ánh sáng trên thân bút càng rực rỡ hơn, phát ra một trận chấn động dữ dội.
Tông Sách phát giác ra điều bất thường, hắn ta chưa bao giờ gặp chuyện này, biểu cảm không khỏi thay đổi, muốn rút bút về. Sau đó đối phương dùng tay không nắm lấy cây bút, nhìn hắn ta chăm chú.
Tông Sách bị nhìn đến mức trái tim lạnh lẽo, đôi tay kia dường như có trọng lượng ngàn cân, khiến hắn ta không thể giật lại cây bút.
Rõ ràng là một người bình thường! Rõ ràng trên người không có chút pháp lực nào! Điều này không có khả năng!
"Ngươi vừa nói, không ai biết được?"
Giọng nói đó vang lên, nhưng không phải giọng của Giang Phong.
Tông Sách nhìn kỹ lại, từ trên cơ thể Giang Phong, mơ hồ thấy một bóng dáng cao lớn mặc áo bào tím. Bóng dáng đó càng ngày càng rõ ràng, ánh sáng vàng trong mắt chiếu vào hắn ta, đốt cháy linh hồn hắn ta.
Cuối cùng, Giang Phong ngã xuống đất, thân hình người đàn ông mặc áo bào tím hiện rõ, chính là người nắm lấy cây bút của hắn.
Hắn không phải là... gặp phải Phán Quan đấy chứ?
Linh hồn còn sót lại của Tông Sách trên người chàng trai này chỉ có một nửa sức mạnh của hắn ta, lúc này dưới ánh nhìn của Phán Quan, gần như tan vỡ.
Không chịu nổi nữa. Hắn ta quyết đoán buông cây bút Phán Quan ra, quay đầu bỏ chạy.
"Nghiệp chướng!"
Phán Quan nhanh chóng vươn một bàn tay ra, nắm chặt lấy linh hồn đang muốn bỏ trốn của hắn ta:
"Dám trộm bút Phán Quan của ta!"
Tông Sách chịu đựng nỗi đau đớn khi linh hồn bị xé nát, quay người đánh ra một ấn ký ánh vàng, nhân lúc Phán Quan mất tập trung, cuối cùng cũng trốn qua cửa sổ.
Thân xác của Giang Phong vẫn còn ở đây, Phán Quan không thể đuổi theo xa, cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn Tông Sách rời đi.
Hắn cúi đầu nhìn cây bút dài trong tay, sau đó năm ngón tay nắm chặt, bóp nát nó.
Hàng giả.
Đúng là lớn mật.
"Thần quân!"
Bàn tay vàng trên người nữ quỷ cũng biến mất, nhưng cô ta không dám đứng dậy, quỷ sụp dưới đất, cầu khẩn:
"Xin Thần quân cho tôi kêu oan!"
Phán Quan không thể ở lại lâu, sự hiện diện của hắn sẽ làm rối loạn trật tự dương gian:
"Nói."
"Tôi vốn còn tám mươi năm dương thọ! Tổ tiên tôi làm nhiều việc thiện, qua nhiều đời không làm điều ác, công đức sâu dày. Kết quả là toàn bộ lại bị Tông Sách cướp đoạt!"
Nữ quỷ tố cáo:
"Hắn cướp công đức của tôi, còn mưu đồ luyện hóa linh hồn sống của tôi! Hắn sửa đổi Sổ Sinh Tử, che giấu trời đất, khiến tôi chết không yên, quả thật tội không thể tha!"
Phán Quan ngắt lời cô ta:
"Tên."
"Tiểu nữ tên là Phùng Nam Thanh."
Phán Quan triệu ra Công Qúa Cách. Trong lòng niệm tên cô ta. Trang sách ở giữa tự động hiện ra ghi chép cuộc đời cô ta.
Quả nhiên giống như Lưu Quân Lộ, đều có dấu vết bị sửa bằng mực đỏ. Chỉ là trang của cô ta bị sửa đổi nhiều hơn. Chữ gốc không bị che hoàn toàn, còn có thể thấy phán quyết.
Phùng Nam Thanh cẩn thận ngẩng đầu, nhìn trộm sắc mặt của Phán Quan.
Một lát sau, Phán Quan gập sách lại, thu hồi thần thức. Nhìn cô ta lạnh lùng nói:
"Ngươi—"
Phùng Nam Thanh nín thở tập trung, lắng nghe.
Phán Quan rõ ràng thốt ra hai chữ:
"Đáng chết."
Đăng bởi | dattranth |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 70 |