Ông trùm (1)
Nửa tiếng sau khi Trữ Huyền Lương gọi điện thoại xong, bạn bè lái xe riêng đến trường.
Cảnh sát Diệp cho viện trưởng xem thẻ của mình, nói chỉ tùy tiện trò chuyện chút, không cần lo lắng.
Trữ Huyền Lương hỏi:
“Chỉ mình cậu thôi à?”
Cảnh sát Diệp trợn mắt:
“Không thì sao? Vụ này của cậu vốn đã kết án rồi! Tôi nể mặt cậu mới chạy đến đây một chuyến đấy, được chưa hả?”
Trữ Huyền Lương khoát tay:
“Thế chắc cậu cũng được đấy nhỉ.”
Cảnh sát Diệp:
“……”
Thật sự quá đủ rồi, đám đạo sĩ này cứ thích chê bai anh ta, nếu có khả năng thì đừng có gọi!
Giáo viên phụ đạo cười gượng hỏi đồng nghiệp ký túc xá của Mã Thạch Lạc rồi dẫn họ qua đó.
Người chết là Mã Thạch Lạc, nghiên cứu sinh năm thứ ba, cha mẹ đã qua đời, trong nhà không còn người thân nào khác.
Năm ngoái vì luận văn không qua nên tốt nghiệp trễ một năm. Ký túc xá chuyển sang sống cùng với nghiên cứu sinh năm nhất.
Theo lời của viện trưởng, năm nay rất có khả năng tốt nghiệp được.
Ký túc xá của Mã Thạch Lạc được sắp xếp rất gọn gàng, sách vở, quần áo được bày biện ngăn nắp. Các bạn cùng phòng cũng không vứt đồ của cô đi, vẫn giúp cô dọn dẹp hàng ngày, vì vậy trên bàn cũng không có bụi bặm.
Trữ Huyền Lương và cảnh sát Diệp lục tìm một hồi, nhưng không tìm thấy thông tin hữu ích nào.
Sắp xếp quá sạch sẽ rồi!
Trước khi đến, cảnh sát Diệp đã xem hồ sơ của Mã Thạch Lạc.
Từ bức ảnh lúc chết cho thấy khi ấy cô mặc một bộ quần áo cũ, dưới chân đi đôi dép lê có hơi bong keo.
Nếu cô ấy trước khi tự tử, ngay cả bàn học cũng dọn dẹp sạch sẽ như vậy, chuẩn bị thỏa đáng như thế, tại sao lại không mặc một bộ quần áo đẹp hơn?
Hoặc có thể, bạn cùng phòng đã dọn dẹp quần áo cho cô ấy? Bao gồm cả đồ lót?
Nghĩ sao cũng thấy quỷ dị nhỉ?
Viện trưởng đứng ở cửa cẩn thận nhìn vào trong. Thấy hai người họ nháy mắt trao đổi với nhau, trong lòng hơi lo lắng.
Cảnh sát Diệp bước ra hỏi:
“Đồ đạc ở đây vốn dĩ là như thế này sao? Sau khi cô ấy qua đời, mọi người có động chạm gì không?”
“Không biết, cô bé không phải là học sinh của tôi, cũng không phải là của học viện chúng tôi. Tôi chỉ nghe nói qua thôi.”
Viện trưởng lắc đầu đáp:
“Các cậu không phải đến để điều tra về Điền Đậu Đậu sao? Cô bé và Mã Thạch Lạc có liên quan gì?”
Cảnh sát Diệp tò mò:
“Không phải là học sinh của cô, thậm chí không phải học viện của cô, vậy mà cô còn biết cả đề tài luận văn của cô ấy sao?”
“Cô bé này... danh tiếng không tốt lắm.”
Viện trưởng ấp úng nói:
“Ôi, chuyện xấu trong nhà không nên lộ ra ngoài, nhưng năm ngoái... không, đã là năm trước nữa rồi, có một chuyện náo loạn rất lớn.”
Cảnh sát Diệp:
“Chuyện gì?”
Viện trưởng lại thở dài:
“Nên tôn trọng người đã khuất, vẫn là không nên nói nữa. Nhưng tôi nhớ trong diễn đàn của trường, trước đây có ghi chép lại sự việc này, gọi là 818 thì phải?”
“Ồ...”
Cảnh sát Diệp gật đầu suy nghĩ:
“Vậy phiền cô dẫn tôi đi tìm giáo viên hướng dẫn của cô ấy để tìm hiểu tình hình. Tôi có việc cần hỏi thầy ấy.”
Trữ Huyền Lương nói:
“Tôi ở lại đây tìm thêm, mọi người đi trước đi.”
Viện trưởng do dự một lát, nói:
“Đây là ký túc xá nữ, trước sáu giờ phải rời đi.”
Trữ Huyền Lương:
“Tôi hiểu rồi.”
Vì vậy, ba người kia đi trước, Trữ Huyền Lương thì ngồi ở chỗ của Mã Thạch Lạc, bắt đầu tìm kiếm diễn đàn của trường họ.
Thông thường diễn đàn chính thức của trường chẳng có mấy người, diễn đàn của học sinh thì đầy những yêu cầu mua bán xe đạp cũ, sách cũ. Hiện nay, việc trao đổi và truyền bá thông tin hiển nhiên là nhóm lớp và nhóm học viện nhanh hơn.
Anh ta đợi không bao lâu đã có hai cô gái từ bên ngoài trở về.
Họ bước vào ký túc xá phát hiện ra cửa không đóng, nhìn vào trong thấy một người đàn ông, vô cùng ngạc nhiên. Họ lùi lại một bước đề phòng hỏi:
“Anh là ai? Đây là ký túc xá nữ!”
Trữ Huyền Lương ngẩng đầu lên đáp:
“Anh là anh của Mã Thạch Lạc.”
Hai người thấy anh ăn mặc lịch sự, khuôn mặt cũng thanh tú nhã nhặn, ngồi trong ký túc xá mở cửa đường hoàng, chắc không phải là người xấu, lẩm bẩm nói:
“Em chưa từng nghe chị ấy nói có anh trai.”
“Không phải ruột thịt, từng có giao tình, đến để dọn dẹp di vật của con bé.”
Trữ Huyền Lương đáp:
“Anh cũng vừa mới biết tin, con bé thực sự tự tử sao?”
Nữ sinh tóc ngắn đứng bên trái trên mặt lộ vẻ khó xử, cười gượng:
“…Không biết nữa.”
Trữ Huyền Lương ra hiệu cho họ vào rồi hỏi:
“Con bé học kém lắm sao?”
Trữ Huyền Lương chưa từng học đại học nên không dám khẳng định.
Anh ta biết lấy bằng tiến sĩ rất khó, hóa ra bằng thạc sĩ cũng khó như vậy sao? Sao anh ta nghe nói, tỷ lệ tốt nghiệp thạc sĩ bình thường có thể đạt trên 80%?
Không thì còn có Taobao giúp bạn mà.
Nữ sinh lập tức nói:
“Thành tích của chị ấy rất tốt! Khi thi tuyển sinh thạc sĩ còn đứng đầu trong bài thi chuyên ngành. Chị ấy rất thích làm phân tích, luận văn trên tạp chí uy tín cũng đăng vài bài, yêu cầu tốt nghiệp của tiến sĩ cũng đạt được, kết quả là thạc sĩ lại không tốt nghiệp nổi.”
Nữ sinh tóc ngắn quay lại đóng cửa, sau đó hạ giọng nói:
“Em nói anh tùy ý nghe thôi, thật ra em cảm thấy chị ấy không phải là tự tử.”
“Tại sao?”
Trữ Huyền Lương hỏi:
“Lúc con bé tự tử, các em không phải đã tan học về nhà rồi sao?”
“Như vậy cũng rất khả nghi.”
Nữ sinh kia chỉ về phía bàn của Mã Thạch Lạc nói:
“Chị ấy chưa bao giờ dọn dẹp bàn và tủ quần áo, hai chỗ này lúc nào cũng bừa bộn. Nhưng chị ấy có thói quen đặt tài liệu tiếng nước ngoài bên trái, tài liệu tiếng Trung bên phải. Anh nhìn xem.”
Bàn học trông có vẻ được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng đủ loại sách tham khảo gần như được xếp chồng lên nhau lộn xộn. Còn có vài cuốn vẫn dán nhãn mượn của thư viện.
Đăng bởi | dattranth |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 40 |