Ông trùm (2)
Nữ sinh tóc ngắn nói:
“Khi bọn em quay lại đã như thế này rồi. Nếu chị ấy nhớ phải dọn dẹp bàn, sao không nhớ trả sách? Trường bọn em chỉ cho mượn hai tháng thôi.”
“Còn nữa, còn nữa!”
Nữ sinh còn lại buộc tóc đuôi ngựa kích động nói:
“Tự tử sao lại chọn tòa nhà này của bọn em chứ. Tòa nhà này chỉ cao năm tầng, nhảy xuống chưa chắc sẽ chết hẳn. Dù có chết, cũng không biết bao lâu mới chết được. Trường bọn em năm nào cũng có người tự tử, nhưng họ đều chọn tòa nhà số chín, đó là ký túc xá sinh viên đại học, có hơn hai mươi tầng, được gọi là thánh địa nhảy lầu.”
Nữ sinh tóc ngắn kéo ghế ngồi xuống, thở dài:
“Nhưng khi bọn em trở lại trường thì đã kết án rồi. Những phỏng đoán này của bọn em không có tác dụng gì.”
Trữ Huyền Lương không tìm thấy thông tin mình muốn liền cất điện thoại đi, nói:
“Lúc trước viện trưởng của Học viện Quản lý nói với anh rằng Mã Thạch Lạc ở trong trường có danh tiếng không tốt lắm, chuyện này là sao?”
Hai nữ sinh đều nhíu mày, tỏ ra bất mãn.
Nữ sinh tóc ngắn nói:
“Em cảm thấy là vu khống. Thần kinh, một cô gái trẻ đẹp lại đi quyến rũ một người đàn ông trung niên bụng phệ? Án lệ không dễ làm sao? Chơi cổ phiếu không vui sao? Biểu đồ nến không hấp dẫn à?”
Trữ Huyền Lương muốn lớn tiếng hét một câu với ba câu hỏi đằng sau: Không! Không! Không!!
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nói:
“Chuyện xảy ra trước khi em vào trường, giờ em đã học xong năm nhất cao học rồi mà vẫn còn có người truyền miệng. Thật nực cười, ai lại rảnh rỗi suốt ngày dòm ngó chuyện này chứ?”
Nữ sinh tóc ngắn:
“Nhưng tin đồn thì lan truyền rất nhanh, muốn đính chính cũng không có chỗ. Người đàn ông dầu mỡ kia còn là phó viện trưởng Học viện Quản lý, con gái ông ta dẫn đầu, suốt ngày bôi nhọ gây chuyện trong trường. Đùa à, chị ấy thiếu tiền sao?”
“Con bé không thiếu tiền à?”
Trữ Huyền Lương hỏi:
“Anh thấy cuộc sống của con bé cũng không tính là quá dư dả.”
“Ngây thơ, có người rất nhạy cảm với biến động dữ liệu, cao thủ tài chính thực sự, có thể đạt được tự do về tài chính. Tức là biến thị trường giao dịch thành máy rút tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tiền.”
Nữ sinh tóc ngắn vươn một ngón tay ra lắc lắc:
“Cổ phiếu mặc dù không đủ trưởng thành, có rủi ro lớn, nhưng vẫn có quy luật. Thực ra có vài nhà đầu tư hàng đầu trong dân gian có thể làm được như vậy, chỉ là họ rất kín tiếng. Cũng không kiếm tiền ồ ạt từ thị trường chứng khoán.”
“Mỗi người bọn họ đều có một lý luận đầu tư của riêng mình, không có gì là tuyệt đối chính xác, còn có thể mâu thuẫn với nhau. Chị ấy cũng có một bộ lý luận, hơn nữa còn đã được chứng minh thông qua thực tế, là khả thi.”
Trữ Huyền Lương tò mò:
“Khả thi đến mức nào?”
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đáp:
“Chị ấy có một tài khoản giả lập, vốn ban đầu là năm nghìn đồng ảo, bây giờ đã có hai triệu rồi.”
Trữ Huyền Lương:
“……”
Anh ta ngồi thẳng lưng, ánh mắt rực sáng.
Nhất định phải để Giang Phong giới thiệu con quỷ đó cho mình!
Nữ sinh tóc ngắn nói:
“Nhưng chị ấy không chơi cổ phiếu, cũng không bao giờ dẫn người khác đi đầu tư.”
“Tại sao?”
Trữ Huyền Lương không hiểu:
“Đây không phải là dựa vào kiến thức của cô bé sao?”
Nữ sinh tóc ngắn:
“Thị trường tài chính là một nơi rất kỳ diệu, nếu anh không ngừng giao dịch, rất có thể sẽ phải trả lại toàn bộ số tiền kiếm được từ thị trường. Nhiều ông trùm phố Wall, từng một thời huy hoàng, cuối cùng lại phá sản. Cha của chị ấy là một người như vậy. Sau đó vì phá sản mà tự tử. Vậy nên chị ấy rất quan tâm đến lĩnh vực này, nhưng chưa bao giờ đụng đến tiền thật. Chị ấy muốn biết, lý luận nào mới là đúng.”
“A!”
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa bất ngờ nói:
“Em nhớ trước khi kết thúc học kỳ, có một thời gian chị ấy làm việc rất điên cuồng. Ban đầu em tưởng chị ấy đang phân tích dữ liệu, sau đó phát hiện ra là tài khoản giao dịch bình thường, chị ấy thế mà đang chơi ngoại hối!”
Nữ sinh tóc ngắn vỗ vào lưng ghế:
“Em cũng nhớ! Chị ấy nói thị trường ngoại hối, dựa theo lý thuyết lấp đầy khoảng trống, cấu trúc đỉnh đã hoàn thành, sắp có một đợt suy giảm lớn hiếm gặp trong mười năm, kết hợp với đòn bẩy, nếu thao tác đúng, tài sản tăng gấp trăm lần không thành vấn đề.”
Hai người cùng đồng thanh “Oa” một tiếng. Vừa ngưỡng mộ vừa kinh ngạc.
Trữ Huyền Lương đặt một tay lên bàn bên cạnh.
Anh ta nghe mà khó chịu, vô cùng khó chịu.
Anh ta cần yên tĩnh.
Sau khi trò chuyện xong với hai sinh viên chuyên ngành tài chính, cả người đều không ổn.
Hai người đó còn an ủi anh ta:
“Không phải ai cũng lợi hại như vậy đâu, anh cứ thả lỏng tâm thái đi. Như em đây này, tài khoản giả lập của em, từ 500 nghìn đồng bây giờ chỉ còn 200 nghìn thôi. Em mới là tiêu chuẩn của người bình thường.”
“Thế thì anh lỗ ít hơn em 60 nghìn đấy.”
“Thế thì anh giỏi quá rồi!”
Trữ Huyền Lương:
Đăng bởi | dattranth |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 35 |