Lưu Tĩnh (1)
Vị lãnh đạo nhà trường kia lúc này lại nhanh trí, nheo mắt nghi ngờ nhìn hắn hỏi:
"Có giấy tờ không?"
Đúng lúc đó, cảnh sát Diệp dẫn theo viện trưởng và Trữ Huyền Lương đến.
Mấy người phía nhà trường nhìn về phía viện trưởng, viện trưởng bối rối tránh tầm mắt của họ.
Cảnh sát Diệp đặt tay lên vai Giang Phong, hỏi:
"Người đâu rồi?"
Giang Phong đáp:
"Vừa chạy mất rồi."
Cảnh sát Diệp vừa rút giấy tờ từ túi áo ra cho lãnh đạo nhà trường xem, vừa cố ý nói quá lên:
"Chúng tôi nghi ngờ Mã Thạch Lạc bị mưu sát. Trường của mấy người cũng bị nghi ngờ có hành vi che giấu và đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát. Hiệu trưởng của mấy người đâu? Tôi muốn nói chuyện với ông ta."
Phía nhà trường tức giận chỉ trích:
"Cậu là cảnh sát mà lại vô pháp vô thiên như vậy! Cấp trên của cậu đâu? Cậu có bằng chứng gì mà nói như vậy? Cấp trên của cậu đồng ý chưa? Văn bản phê duyệt đâu? Vụ án này rõ ràng đã kết án rồi!"
Cảnh sát Diệp nhàn nhạt nói:
"Có người báo án, tôi chỉ đến thụ lý thôi."
Phía nhà trường:
"Ai?! Báo án thì là sự thật à? Tôi tưởng cảnh sát các cậu coi trọng chứng cứ chứ, cán bộ nhà nước bây giờ đều làm sao vậy!"
"Ai ư?"
Cảnh sát Diệp cười lạnh:
"Tôi nói là người chết tự báo thì ông có tin không?"
Mặt người kia lập tức trắng bệch.
Cảnh sát Diệp lười nhác đứng đó, rung một chân nói:
"Vị tiên sinh này, hoặc là giáo sư, tôi hy vọng ông hiểu một điều. Cha mẹ của Mã Thạch Lạc đều đã qua đời, bây giờ giúp cô ấy điều tra ra sự thật, phần lớn là để bảo vệ mấy người. Hiểu không? Xem tin tức sáng nay chưa? Ông muốn trở thành người tiếp theo à?"
Anh ta nói:
"Qủy còn oan đến mức tìm cảnh sát đến, ông nói chúng tôi có thể không quan tâm được sao?"
Trên mặt mấy người kia hiện vẻ sợ hãi và hoang mang, hiển nhiên cũng không biết nguyên nhân cái chết của Mã Thạch Lạc.
Lão đạo sĩ đứng phía sau đến gần hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy? Các người đang nói gì?"
Trữ Huyền Lương nhận ra ông ta, thành phố A quanh đi quẩn lạ cũng chỉ có mấy người, anh ta liền lên tiếng chào hỏi:
"Phong đạo trưởng."
Cảnh sát Diệp:
"Có chuyện gì thì hỏi phía nhà trường đi, tránh nói tôi vu khống."
"Phong đạo trưởng, chúng tôi thật sự không biết."
Người đứng đầu nói:
"Mấy người… Mấy người sẽ không mặc kệ chứ? Mã Thạch Lạc không biết sẽ giết bao nhiêu người mới hả giận, chúng tôi… chúng tôi không biết gì cả mà!"
Phong đạo trưởng nghĩ một lát rồi nói:
"Cô ấy muốn giết người, ấy là không đúng. Tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Cảnh sát Diệp chỉnh lại:
"Chưa ai chết cả. Bây giờ chỉ là bị lột da."
Lão đạo sĩ muốn phản bác, Giang Phong đột nhiên hỏi:
"Tại sao cô ấy muốn giết người là không đúng?"
Lão đạo sĩ khó hiểu nhìn hắn:
"Giết người đương nhiên là không đúng."
Giang Phong:
"Tại sao?"
"Cái gì mà tại sao?"
Lão đạo sĩ nói:
"Câu hỏi của cậu thật kỳ lạ! Chẳng lẽ giết người lại là đúng sao?"
Giang Phong cố ý nói:
"Cô ấy đã chết rồi, mà những người cô ấy muốn 'giết' thì vẫn còn sống. Bây giờ ai là người sai hơn? Ông đã hỏi lý do chưa? Chỉ hỏi cô ấy sai ở đâu."
Lão đạo sĩ đáp:
"Cô ấy nếu đã chết rồi thì nên tới âm tào địa phủ! Ở lại dương gian hại người là không đúng!"
"Người sống thì cao quý hơn người chết sao?"
Giang Phong hỏi:
"Người chết chưa từng sống, hay là người sống nghĩ rằng mình sẽ không chết?"
"Cậu—"
Lão đạo sĩ nghẹn lời:
"Cậu là ai, sư phụ của cậu là ai?"
Trữ Huyền Lương không ngờ Giang Phong cũng có mặt hung hăng như vậy. Đang hào hứng xem, chờ hắn chọc tức đạo sĩ này. Kết quả là Giang Phong lại dừng lại. Hắn bày ra vẻ mặt không thèm tính toán nói:
"Không nói với ông nữa."
Đạo trưởng cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc, truy hỏi:
"Ý của cậu là gì?"
Giang Phong:
"Đối với ếch trong giếng, không thể bàn với nó về biển cả, vì tầm nhìn của nó bị giới hạn bởi chỗ ở chật hẹp; đối với côn trùng sinh ra và chết đi trong mùa hè, không thể bàn với nó về băng tuyết, vì tầm nhìn của nó bị giới hạn bởi thời gian. Đối với người có tầm nhìn nông cạn, không thể bàn về đạo lý lớn, vì tầm nhìn bị giới hạn bởi giáo dục đã nhận được.."
Lão đạo sĩ giận đến mức thổi râu phù phù:
"Nhãi ranh vô lễ!"
Vô lễ thì vô lễ, dù sao Giang Phong cũng không muốn để ý, hắn nói:
"Tôi đi đây. Vừa rồi Mã Thạch Lạc bị ông dọa cho chạy mất rồi."
Trữ Huyền Lương vội vàng kéo hắn lại:
"Này, cậu có thể tìm cô ấy lại không?"
"Tôi làm sao tìm cô ấy?"
Giang Phong bất lực nói:
"Cô ấy toàn tự tìm tôi."
Trữ Huyền Lương lúng túng buông tay, nghĩ thấy cũng đúng:
"Thôi được. Cậu chú ý an toàn."
Lão đạo sĩ tức giận trợn mắt nói:
"Nữ quỷ tên Mã Thạch Lạc kia chắc hẳn là một con quỷ rất lợi hại. Bây giờ để cô ta chạy thoát, những người khác trong trường e rằng sẽ gặp nguy hiểm. Trữ tiểu hữu, cậu mau đi tìm với tôi! Nếu không đủ người thì gọi thêm người của hiệp hội."
Cảnh sát Diệp nói:
"Mấy người còn tâm tình để triệu quỷ, tôi đề nghị mấy người ra ngoài xem thử."
Lãnh đạo nhà trường lập tức lo lắng hỏi:
"Bên ngoài làm sao?"
"Sinh viên."
Cảnh sát Diệp nói:
"Chỉ khoảng nửa tiếng trước thôi, phóng viên, cảnh sát đều đến cả, chỉ sợ họ gặp chuyện. Bây giờ bên ngoài đang phỏng vấn đấy. Nói xem hiệu trưởng của mấy người đâu? Lúc này không ở trường thì ở đâu?"
Mấy người toát mồ hôi lạnh, không còn rảnh để ý nơi này nữa, vội vàng chạy ra ngoài.
Vị lãnh đạo nhà trường kia lúc này lại nhanh trí, nheo mắt nghi ngờ nhìn hắn hỏi:
"Có giấy tờ không?"
Đúng lúc đó, cảnh sát Diệp dẫn theo viện trưởng và Trữ Huyền Lương đến.
Mấy người phía nhà trường nhìn về phía viện trưởng, viện trưởng bối rối tránh tầm mắt của họ.
Cảnh sát Diệp đặt tay lên vai Giang Phong, hỏi:
"Người đâu rồi?"
Giang Phong đáp:
"Vừa chạy mất rồi."
Cảnh sát Diệp vừa rút giấy tờ từ túi áo ra cho lãnh đạo nhà trường xem, vừa cố ý nói quá lên:
"Chúng tôi nghi ngờ Mã Thạch Lạc bị mưu sát. Trường của mấy người cũng bị nghi ngờ có hành vi che giấu và đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát. Hiệu trưởng của mấy người đâu? Tôi muốn nói chuyện với ông ta."
Phía nhà trường tức giận chỉ trích:
"Cậu là cảnh sát mà lại vô pháp vô thiên như vậy! Cấp trên của cậu đâu? Cậu có bằng chứng gì mà nói như vậy? Cấp trên của cậu đồng ý chưa? Văn bản phê duyệt đâu? Vụ án này rõ ràng đã kết án rồi!"
Cảnh sát Diệp nhàn nhạt nói:
"Có người báo án, tôi chỉ đến thụ lý thôi."
Phía nhà trường:
"Ai?! Báo án thì là sự thật à? Tôi tưởng cảnh sát các cậu coi trọng chứng cứ chứ, cán bộ nhà nước bây giờ đều làm sao vậy!"
"Ai ư?"
Cảnh sát Diệp cười lạnh:
"Tôi nói là người chết tự báo thì ông có tin không?"
Mặt người kia lập tức trắng bệch.
Cảnh sát Diệp lười nhác đứng đó, rung một chân nói:
"Vị tiên sinh này, hoặc là giáo sư, tôi hy vọng ông hiểu một điều. Cha mẹ của Mã Thạch Lạc đều đã qua đời, bây giờ giúp cô ấy điều tra ra sự thật, phần lớn là để bảo vệ mấy người. Hiểu không? Xem tin tức sáng nay chưa? Ông muốn trở thành người tiếp theo à?"
Anh ta nói:
"Qủy còn oan đến mức tìm cảnh sát đến, ông nói chúng tôi có thể không quan tâm được sao?"
Trên mặt mấy người kia hiện vẻ sợ hãi và hoang mang, hiển nhiên cũng không biết nguyên nhân cái chết của Mã Thạch Lạc.
Lão đạo sĩ đứng phía sau đến gần hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy? Các người đang nói gì?"
Trữ Huyền Lương nhận ra ông ta, thành phố A quanh đi quẩn lạ cũng chỉ có mấy người, anh ta liền lên tiếng chào hỏi:
"Phong đạo trưởng."
Cảnh sát Diệp:
"Có chuyện gì thì hỏi phía nhà trường đi, tránh nói tôi vu khống."
"Phong đạo trưởng, chúng tôi thật sự không biết."
Người đứng đầu nói:
"Mấy người… Mấy người sẽ không mặc kệ chứ? Mã Thạch Lạc không biết sẽ giết bao nhiêu người mới hả giận, chúng tôi… chúng tôi không biết gì cả mà!"
Phong đạo trưởng nghĩ một lát rồi nói:
"Cô ấy muốn giết người, ấy là không đúng. Tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Cảnh sát Diệp chỉnh lại:
"Chưa ai chết cả. Bây giờ chỉ là bị lột da."
Lão đạo sĩ muốn phản bác, Giang Phong đột nhiên hỏi:
"Tại sao cô ấy muốn giết người là không đúng?"
Lão đạo sĩ khó hiểu nhìn hắn:
"Giết người đương nhiên là không đúng."
Giang Phong:
"Tại sao?"
"Cái gì mà tại sao?"
Lão đạo sĩ nói:
"Câu hỏi của cậu thật kỳ lạ! Chẳng lẽ giết người lại là đúng sao?"
Giang Phong cố ý nói:
"Cô ấy đã chết rồi, mà những người cô ấy muốn 'giết' thì vẫn còn sống. Bây giờ ai là người sai hơn? Ông đã hỏi lý do chưa? Chỉ hỏi cô ấy sai ở đâu."
Lão đạo sĩ đáp:
"Cô ấy nếu đã chết rồi thì nên tới âm tào địa phủ! Ở lại dương gian hại người là không đúng!"
"Người sống thì cao quý hơn người chết sao?"
Giang Phong hỏi:
"Người chết chưa từng sống, hay là người sống nghĩ rằng mình sẽ không chết?"
"Cậu—"
Lão đạo sĩ nghẹn lời:
"Cậu là ai, sư phụ của cậu là ai?"
Trữ Huyền Lương không ngờ Giang Phong cũng có mặt hung hăng như vậy. Đang hào hứng xem, chờ hắn chọc tức đạo sĩ này. Kết quả là Giang Phong lại dừng lại. Hắn bày ra vẻ mặt không thèm tính toán nói:
"Không nói với ông nữa."
Đạo trưởng cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc, truy hỏi:
"Ý của cậu là gì?"
Giang Phong:
"Đối với ếch trong giếng, không thể bàn với nó về biển cả, vì tầm nhìn của nó bị giới hạn bởi chỗ ở chật hẹp; đối với côn trùng sinh ra và chết đi trong mùa hè, không thể bàn với nó về băng tuyết, vì tầm nhìn của nó bị giới hạn bởi thời gian. Đối với người có tầm nhìn nông cạn, không thể bàn về đạo lý lớn, vì tầm nhìn bị giới hạn bởi giáo dục đã nhận được.."
Lão đạo sĩ giận đến mức thổi râu phù phù:
"Nhãi ranh vô lễ!"
Vô lễ thì vô lễ, dù sao Giang Phong cũng không muốn để ý, hắn nói:
"Tôi đi đây. Vừa rồi Mã Thạch Lạc bị ông dọa cho chạy mất rồi."
Trữ Huyền Lương vội vàng kéo hắn lại:
"Này, cậu có thể tìm cô ấy lại không?"
"Tôi làm sao tìm cô ấy?"
Giang Phong bất lực nói:
"Cô ấy toàn tự tìm tôi."
Trữ Huyền Lương lúng túng buông tay, nghĩ thấy cũng đúng:
"Thôi được. Cậu chú ý an toàn."
Lão đạo sĩ tức giận trợn mắt nói:
"Nữ quỷ tên Mã Thạch Lạc kia chắc hẳn là một con quỷ rất lợi hại. Bây giờ để cô ta chạy thoát, những người khác trong trường e rằng sẽ gặp nguy hiểm. Trữ tiểu hữu, cậu mau đi tìm với tôi! Nếu không đủ người thì gọi thêm người của hiệp hội."
Cảnh sát Diệp nói:
"Mấy người còn tâm tình để triệu quỷ, tôi đề nghị mấy người ra ngoài xem thử."
Lãnh đạo nhà trường lập tức lo lắng hỏi:
"Bên ngoài làm sao?"
"Sinh viên."
Cảnh sát Diệp nói:
"Chỉ khoảng nửa tiếng trước thôi, phóng viên, cảnh sát đều đến cả, chỉ sợ họ gặp chuyện. Bây giờ bên ngoài đang phỏng vấn đấy. Nói xem hiệu trưởng của mấy người đâu? Lúc này không ở trường thì ở đâu?"
Mấy người toát mồ hôi lạnh, không còn rảnh để ý nơi này nữa, vội vàng chạy ra ngoài.
Đăng bởi | dattranth |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 32 |