Lưu Tĩnh (2)
Bên ngoài một nhóm sinh viên ngồi đó, ngồi trước cổng trường, từ khoảng một trăm người ban đầu, giờ đã lên đến bốn, năm trăm người. Tuy không gây rối, nhưng họ giơ những tấm biển nền trắng, im lặng biểu tình.
Còn có sinh viên liên tục chạy qua chạy lại trong trường, thông báo cho bạn bè.
Không phải mấy người chặn tài khoản của tôi sao? Chặn tài khoản thì tôi đây đi truyền miệng, lão tử sợ chắc?
Bảo vệ trường, quản lý ký túc xá, còn cả giáo viên phụ đạo đều chạy ra ngoài, ghi hết tên lại, muốn đuổi họ về ký túc xá.
"Ghi thì ghi đi!"
Trương Dương Dương đứng dậy cởi áo khoác, ném xuống đất, hét lên:
"Có bản lĩnh thì đuổi hết chúng tôi đi! Lý do đuổi học là vạch trần scandal tình dục của lãnh đạo nhà trường, chúng tôi không làm được kẻ vô nhân tính khoanh tay đứng nhìn! Bị đuổi thì sao? Còn hơn là bị ép đến tự tử!"
Bên cạnh, máy ảnh nháy liên tục.
Trương Dương Dương khoe cơ bắp của mình:
"Nhớ chụp tôi đẹp trai chút!"
Lãnh đạo nhà trường đứng bên cạnh che ống kính, tức giận nói:
"Bạn học này, em đừng nói bừa! Em biết chân tướng là gì không? Chỉ vì một số tin đồn vô căn cứ mà em lại đi nghi ngờ và bôi nhọ trường mình sao? Em có thể dùng đầu của mình mà suy nghĩ không? Học sinh dễ bị dẫn dắt vậy sao?"
"Cái gì gọi là vô căn cứ? Rõ ràng là các người không muốn xem xét chứng cứ!"
Trương Dương Dương rút điện thoại của mình ra cho ông ta xem, trên đó là một bức ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ nét chữ cụ thể.
Đó chính là đơn tố cáo bằng tên thật của Mã Thạch Lạc nộp lên trường năm đó.
Trương Dương Dương nói:
"Vậy xin nhà trường phản hồi chính thức cho chúng tôi! Đây là đơn tố cáo của đàn chị Mã Thạch Lạc nộp cho trường năm ngoái, tại sao một kẻ như Lã Quyền lại có thể hoành hành nhiều năm ở trường mà không bị trừng phạt?"
"Đó là hành vi cá nhân của giáo sư Lã Quyền, nhà trường không hề hay biết! Hơn nữa, nhà trường đã tiến hành điều tra rồi, có sinh viên chứng kiến và xác nhận rằng tố cáo của Mã Thạch Lạc là không đúng sự thật!"
Trương Dương Dương quay lại hô:
"Các nghiên cứu sinh đâu! Mấy bạn nghiên cứu sinh đâu?!"
Một sinh viên mặc đồ ở nhà bước ra từ giữa đám đông, nói:
"Tôi chính là sinh viên của Lã Quyền. Lời khai của tôi lúc đó là do bị ông ta đe dọa không cho tốt nghiệp, tố cáo của đàn chị thực ra là đúng sự thật, hơn nữa việc tương tự như vậy không phải là lần đầu. Hành vi xâm phạm nghiêm trọng hơn, phía nhà trường cũng không hề can thiệp!"
Một nữ sinh đứng lên nói:
"Tôi cũng là sinh viên của Lã Quyền. Tôi có thể làm chứng!"
Trương Dương Dương lại bấm điện thoại:
"Nhìn đây!"
Bên trong là một video, người quay video chính là sinh viên xuất hiện trên tin tức xã hội sáng nay. Nửa khuôn mặt và cánh tay của anh ta đều bị lột da, nhìn không còn giống người, quỳ xuống đất thành khẩn xin lỗi Mã Thạch Lạc, đồng thời giải thích rằng mình bị nhà trường và Lã Quyền ám thị nên mới phải làm giả chứng cứ. Nhưng không ngờ rằng việc này lại ép cô đến bước tự sát, anh ta cầu xin sự tha thứ của cô.
Mấy vị lãnh đạo nhà trường sắp sụp đổ.
Sao lại có nhiều chứng cứ như vậy? Không thể nào, rõ ràng đây là có kế hoạch chứ không phải ngẫu hứng, nếu không thì không thể trong thời gian ngắn mà lại kích động được nhiều sinh viên như vậy, lại còn xuất hiện nhiều chứng cứ như thế.
Trương Dương Dương:
"Lãnh đạo, tôi còn có một câu hỏi! Đàn chị rõ ràng đã công bố nhiều bài luận văn trọng tâm, tại sao lại không cho chị ấy tốt nghiệp?"
Nhà trường:
"Đó là quyết định của thầy hướng dẫn của trò ấy!"
Trương Dương Dương:
"Dù nói thế nào đi nữa, toàn bộ lỗi là của Lã Quyền và Ngô Chí Vĩ, nhà trường hoàn toàn không có lỗi gì đúng không? Đúng không!"
Mọi người đồng thanh:
"Đúng không?!"
Trương Dương Dương:
“Đại học A mà tôi muốn không phải như thế này!"
Mọi người đứng lên, ép sát về phía bọn họ:
"Không phải như thế này!"
"Các người không có chỗ nào thờ ơ, không hề bất công à? Hãy xin lỗi các sinh viên bị hại đi!"
"Xin lỗi!"
Mấy vị lãnh đạo nhà trường bị học sinh vây vào chính giữa, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Không biết truyền thông sẽ đưa tin thế nào, xử lý và giải thích sau này ra sao. Họ hét lên:
"Tất cả về đi cho tôi!!"
"Không! Trả lại chân tướng cho cô ấy! Không trả lại chân tướng, chúng tôi không rời đi!"
Cảnh sát Diệp nhìn các lãnh đạo nhà trường chật vật chen ra từ trong đám học sinh, vuốt cằm ngạc nhiên:
"Khả năng hành động của đám sinh viên này đúng là đáng nể!"
"Thời đại thông tin mà, lan truyền rất nhanh."
Trữ Huyền Lương nói:
"Hơn nữa, trong những lúc như thế này, càng muốn che đậy và đàn áp, phản ứng ngược lại càng lớn. Nhà trường chọn cách giải thích và nhận lỗi là một lựa chọn tốt hơn."
Cảnh sát Diệp nói:
"Nhận lỗi thì không có khả năng rồi."
Khi sự việc ngày càng nghiêm trọng thì lại càng không thể trả lời chính diện. Thà nhắm mắt đi tiếp cũng không quay đầu lại. Dù tất cả mọi người, kể cả bản thân, đều biết đó là sai lầm.
Khi còn sống, một câu "xin lỗi" lại khó nói ra như vậy.
Nhưng dù sao đi nữa, một ngôi trường tốt hay xấu, giáo viên vĩnh viễn chỉ chiếm một phần nhỏ, tiêu chuẩn đánh giá vẫn là học sinh.
Có lẽ nhiều năm sau, bọn họ cũng sẽ trở nên giống như những người lớn hiện tại mà họ căm ghét, mất đi phần "chân thật" này, nhưng ít nhất bây giờ, thật lòng cảm thấy xúc động và tự hào thay cho sự "chân thật" của họ.
Đây chính là thế hệ tiếp theo của đất nước.
Mấy người đàn ông trung niên cuối cùng cũng thành công thoát khỏi đám đông. Họ đi đến bên cạnh cảnh sát Diệp và những người khác xong mới thở phào nhẹ nhõm. Một người lên tiếng:
"Báo giáo viên chủ nhiệm thông báo cho phụ huynh học sinh đi. Đón tiếp truyền thông. Xử lý nhanh chuyện này. Mọi thứ trên mạng đều nhanh chóng liên hệ để gỡ xuống, đừng lan truyền nữa!"
Người khác lấy điện thoại ra nói:
"Đã tìm được, tất cả video và hình ảnh, ban đầu được đăng từ tài khoản của một sinh viên tên là Lưu Tĩnh. Sau đó những người khác bắt đầu chia sẻ. Trong đó có vài lời khai của sinh viên đã tốt nghiệp, chắc hẳn đã liên hệ trước. Tốc độ lan truyền rất nhanh, số liệu tăng trưởng không bình thường, chắc chắn có người đứng sau."
Người đó nghiến răng:
"Đúng là có âm mưu! Lưu Tĩnh đâu? Trò ấy là ai? Có mâu thuẫn gì với trường? Học khoa nào, lớp nào! Tìm ngay ra cho tôi!"
Trữ Huyền Lương nhíu mày:
"Lưu Tĩnh?"
Cái tên Lưu Tĩnh này thực sự quá phổ biến, phổ biến đến mức bất kỳ ai vào bất kỳ thời điểm nào cũng cảm thấy quen thuộc. Anh ta nhất thời không biết bắt đầu tìm kiếm từ đâu.
Cảnh sát Diệp thấy anh ta không nhớ ra liền nhắc nhở:
"Mở mảnh giấy nhỏ của cậu ra, là người thứ hai được khoanh tròn."
Có lẽ thật sự sợ hãi rồi, cuối cùng cũng chọn cách đứng ra.
Trữ Huyền Lương lập tức rút tờ giấy ra, tìm tên Lưu Tĩnh.
...Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, mười sáu người đã bị khoanh tròn hết.
Đăng bởi | dattranth |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 31 |