Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta cho phép ngươi báo thù (1)

Phiên bản Dịch · 1875 chữ

Đêm đó, tất cả những người liên quan đều tập trung trong phòng bệnh của Lã Quyền. Bao gồm lãnh đạo trường học và các sinh viên trong danh sách. Còn gọi thêm vài đạo hữu khác đến cùng chờ đợi.

Trữ Huyền Lương và cảnh sát Diệp là hai người duy nhất ngồi trên hai chiếc ghế trong phòng, những người khác đứng ở các góc tường, trong tay cầm một lá bùa màu vàng.

Họ đặc biệt bảo bệnh viện đổi thành một phòng bệnh lớn, nhưng vì số lượng phòng bệnh có hạn, sau khi đứng vào đó hai mươi người, căn phòng trở nên chật chội đến không chịu nổi.

Mấy người đàn ông trung niên thực ra có chút sợ hãi, ai bị ma quỷ ghi thù mà lại giữ bình tĩnh nổi. Nhưng xung quanh còn có năm sáu đạo sĩ nên cũng không đến mức hoảng loạn. Chỉ là tâm trạng bồn chồn bất an, ánh mắt liên tục nhìn quanh mọi người, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Hoàng Ngọc đang nghiên cứu tờ giấy trắng kia.

Cảnh sát Diệp gõ bàn nói:

"Dù sao cũng còn thời gian, các vị, nói đi."

Mọi người nhìn về phía hiệu trưởng đứng ở góc, người đàn ông đã bước qua tuổi lục tuần đứng ra:

"Là giáo sư Ngô Chí Vĩ từ chối luận văn tốt nghiệp của trò ấy. Tôi không hiểu tại sao trò ấy lại oán giận tôi."

"Giờ không phải là vấn đề luận văn tốt nghiệp, cô ấy muốn báo thù."

Cảnh sát Diệp nói:

"Biết báo thù là gì không? Cô ấy không phải tự sát mà là bị mưu sát."

Lã Manh ngồi co ro trên xe lăn nghe vậy thì cả người co rúm lại.

Hiệu trưởng nhíu mày:

"Mưu sát cái gì?"

Trước đó phía nhà trường thật sự không biết còn có loại chuyện giết người này, bằng không dù thế nào cũng sẽ không xử lý theo cách hiện tại. Họ vốn dĩ đã không hài lòng với hành vi của Lữ Quyền, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng ông ta còn giết người.

Lập tức ánh mắt đầy giận dữ đều hướng về phía người đã không còn nhìn rõ mặt trên giường bệnh..

Hiệu trưởng nghiêm túc nói:

"Chúng tôi không biết chuyện này! Nếu có liên quan đến vụ án mưu sát, cảnh sát lại có bằng chứng thì chúng tôi sẵn lòng hợp tác điều tra."

"Không phải ông ta mà là Lã Manh."

Trữ Huyền Lương nói:

"Là ai bây giờ không phải là vấn đề mấu chốt, mối thù với Lã Quyền và Lã Manh, coi như cô ấy đã báo thù xong. Điều thực sự khiến cô ấy tức giận thực ra là mấy người, cô ấy hôm nay bị mấy người chọc giận mà bỏ chạy. Tôi khuyên mấy người công khai sự việc đồng thời xin lỗi, đây là cách giải quyết tốt nhất."

"Tại sao?"

Hiệu trưởng giọng điệu kiên quyết, không chút chột dạ:

"Việc này không liên quan đến đại học A, sự oán hận của trò ấy là vô lý. Chính trò ấy tác quái trong trường trước, chúng tôi tìm đạo sĩ đến trừ ma thì có gì sai?"

Trữ Huyền Lương:

"Sự việc xâm phạm..."

Hiệu trưởng:

"Là quấy rối."

Trữ Huyền Lương gật đầu:

"Sự việc quấy rối xảy ra trong trường, sinh viên cũng chết trong trường."

"Trường học không phải là nhà tù, giáo viên và sinh viên đều tự do, phía nhà trường tất nhiên không thể biết mọi chuyện xảy ra trong trường được, có sai sót là điều khó tránh khỏi."

"Cô ấy đã gửi đơn tố cáo cho trường."

"Đây là vấn đề cá nhân của phó viện trưởng Lã Quyền."

Mấy vị lãnh đạo cùng nói:

"Đúng vậy, đó là vấn đề tác phong cá nhân. Khi xử lý, chúng tôi dựa vào lời làm chứng của sinh viên để phán đoán."

"Hơn nữa đối với sự việc quấy rối, không có chứng cứ tuyệt đối, phía nhà trường khó có thể xử lý. Vì vậy đối với Mã Thạch Lạc và Lã Quyền, chúng tôi đều không đưa ra hình phạt, mà đề nghị hai bên hòa giải."

"Về việc chậm tốt nghiệp, đấy cũng là hành vi cá nhân của Ngô Chí Vĩ và Lã Quyền. Nhà trường không thể theo dõi luận văn tốt nghiệp của từng sinh viên được."

"Không sai."

"Hơn nữa bây giờ chân tướng rốt cuộc là gì, cảnh sát không có bằng chứng, mọi người cũng vậy, ai mà biết đây có phải là một vụ bôi nhọ ác ý khác không?"

Nghiên cứu sinh bên cạnh lên tiếng:

"Trước khi tố cáo, rõ ràng nhà trường và Lã Quyền đã hướng dẫn chúng tôi làm như vậy! Loại việc đê hèn như thế không phải là lần đầu, các người làm sao có thể không biết!"

"Xin hỏi nhà trường hướng dẫn trò thế nào? Hứa hẹn cho các trò lợi ích gì hay đảm bảo gì? Chúng tôi không thể chỉ vì lời khai của một vài sinh viên mà kết tội một giáo sư có tiếng trong giới học thuật đúng không? Những thảm kịch tương tự không phải chưa từng xảy ra. Cuộc đời ai chẳng là cuộc đời? Phía nhà trường cũng giống cảnh sát, chỉ chấp nhận chứng cứ xác thực."

Trữ Huyền Lương:

"Vậy phía nhà trường quyết định không xin lỗi sao?"

"Trước khi có chứng cứ tuyệt đối, chúng tôi nên xin lỗi vì điều gì? Vì không muốn bản thân mình gặp nguy hiểm? Vì định hướng dư luận đúng đắn? Xin lỗi xong gánh chịu trách nhiệm không thuộc về mình? Đây là điều mà một trường đại học tốt nên làm sao?"

Hiệu trưởng hỏi.

"Điều duy nhất tôi có thể xin lỗi là bạn học Mã Thạch Lạc, không thể trải qua thanh xuân vui vẻ và lành mạnh tại đại học A. Tôi cảm thấy rất tiếc nuối về sự mất mát của một sinh mệnh tươi trẻ."

Phong đạo trưởng ở bên cạnh gật đầu.

Nhiều khi họ không thể phán xét đúng sai của sự việc, ngay cả đạo sĩ cũng vậy.

Mọi người đều là người bình thường, một người bình thường đi phán xét đúng sai của nhân tính, có tư cách gì?

Trữ Huyền Lương thực sự không còn lời nào để nói. Đến giờ họ vẫn giữ vẻ cao cao tại thượng, khinh thường mọi người, anh ta cũng không biết phải đối đáp thế nào.

Lúc này, đồng hồ treo tường chỉ chín giờ.

"Nổi gió rồi."

Trữ Huyền Lương nhìn ra ngoài nói:

“Đến rồi."

Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều căng thẳng.

Quả nhiên bên ngoài nổi lên một trận gió mạnh, trong tiếng gió rít còn kèm theo tiếng lá cây va vào nhau xào xạc.

Cửa sổ đóng chặt lúc này bị mở ra, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện giữa không trung ngoài cửa sổ tầng bốn.

Tận mắt nhìn thấy quỷ hồn, vẫn không thể chịu nổi.

Mấy người đàn ông trung niên căng thẳng đến mức bàng quang phát đau, không quan tâm đến hình tượng, chen chúc lại gần mấy đạo sĩ trong phòng.

Mã Thạch Lạc nở một nụ cười lạnh:

"Đợi đến khi xuống địa ngục, mấy người có biết chữ sai viết thế nào không?"

Phong đạo trưởng bước ra, rút lá bùa hô:

"Lập trận!"

Mã Thạch Lạc giơ năm móng vuốt lao vào phòng, đuổi theo hiệu trưởng giữa đám người.

Hiệu trưởng không thể tránh khỏi, thậm chí phía sau còn có người khẽ đẩy một cái. Hiệu trưởng lập tức cảm thấy thái dương đau nhói, đầu như muốn nổ tung.

"-------- Mã Thạch Lạc"

Mã Thạch Lạc nghe thấy bên tai có tiếng gọi từ phía xa xăm gọi tên cô. Nhưng cô không để ý được nhiều như vậy, trong căn phòng chật hẹp này có năm sáu đạo sĩ, ngoại trừ Trữ Huyền Lương và Hoàng Ngọc tạm thời đứng nhìn, bảo vệ người bên giường bệnh, mấy đạo sĩ khác không ngừng dùng bùa chú đánh lên người cô.

"--------- Mã Thạch Lạc"

Phong đạo trưởng vẽ nét cuối cùng lên mặt đất, ba người mỗi người đứng mỗi góc, quăng lá bùa Thiết Vi Thành ra, định nhốt Mã Thạch Lạc vào giữa.

"Trời mênh mông, đất mênh mông, trời linh thiêng, đất linh thiêng, đệ tử xin thỉnh Lỗ Ban tiên sư dựng Thiết Vi Thành, bốn phương tám hướng không hiện hình..."

Ngón tay của Mã Thạch Lạc dừng ngay trước mũi hiệu trưởng một tấc, như đụng phải tấm sắt cứng rắn, không tiến thêm nổi một bước. Móng tay dài cũng bị gãy một đoạn.

Cô nhìn hiệu trưởng chỉ còn cách một bước, lảo đảo né tránh, đứng dán vào cửa, điên cuồng cào bức tường khí trước mặt, mở miệng đầy thù hận, lộ ra hàm răng bén nhọn của mình.

"Xoạt!"

Phong đạo trưởng tung ra một lá bùa vàng, Trữ Huyền Lương kịp thời giữ tay ông ta lại.

Phong đạo trưởng làm pháp bị đứt đoạn, gấp gáp nói:

"Trữ đạo trưởng? Cậu làm gì vậy!"

Trữ Huyền Lương nói:

"Trước tiên nói chuyện xem đã."

"Cô ta có thể từ bỏ báo thù không?"

Mã Thạch Lạc mắt rơi lệ máu, hét lên:

"Tôi không!"

------“Mã Thạch Lạc!”

Phong đạo trưởng:

"Tôi không giết cô ta. Chỉ là bây giờ để cô ta ở bên ngoài quá nguy hiểm. Chi bằng trấn áp cô ta dưới tượng thần lục phương để cô ta từ từ suy ngẫm hóa giải, đợi đến khi khi kẻ thù của cô ta chết rồi lại thả cô ta ra."

Ông ta vừa nói vừa kẹp lấy lá bùa rồi bắt đầu niệm chú.

Khi lá bùa sắp dán lên người Mã Thạch Lạc, trong phòng xuất hiện một tia sáng vàng mãnh liệt, cách ly mọi pháp lực xung quanh cô, đồng thời bắn lại mạnh mẽ.

Lão đạo sĩ phát giác ra điều bất thường liền nhanh chóng thu lực lại, nhưng lồng ngực vẫn bị phản chấn, ngay lập tức một cỗ tanh ngọt trào ra từ cổ họng.

Sự xuất hiện của tia sáng vàng tựa như một viên đá rơi vào mặt nước, trong phòng ngay lập tức bùng nổ một luồng khí mạnh mẽ. Mọi người đều bị làn sóng khí này đẩy ngã xuống đất.

"Chết tiệt..."

Cảnh sát Diệp ngồi dậy từ chiếc ghế bị lật ngã:

"Chuyện gì vậy?"

Anh ta còn đỡ vì anh ta trốn vào phía trong, không tham gia vào vụ tróc quỷ. Mấy vị đạo trưởng thì quả thật bị va đập không hề nhẹ. May mà mấy người đứng dựa tường đã trở thành đệm thịt, giảm bớt cú va chạm.

Trong phút chốc tiếng kêu than vang lên không ngớt.

Cảnh sát Diệp hỏi:

"Mã Thạch Lạc đâu?"

Trữ Huyền Lương ôm đầu tìm kiếm:

"Không thấy đâu nữa?"

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.