Ta cho phép ngươi báo thù (2)
Mã Thạch Lạc ngẩng đầu, trong chớp mắt, phát hiện ra mình đã ra khỏi bệnh viện, đến một ngôi nhà nhỏ không biết ở đâu.
Trước mắt là một vị thần hồn mặc áo tím đội mũ vàng, thân hình cao lớn.
"Phán Quan?"
Mã Thạch Lạc quỳ trước mặt hắn, lòng đầy uất ức không biết tỏ bày thế nào, cuối cùng lên tiếng:
"Thần quân, xin ngài cho tôi biết! Tại sao những người như họ có thể sống trường thọ rồi mới chết còn tôi không làm gì sai lại chết oan uổng, vậy mà lại là lỗi của tôi!"
Phán Quan:
"Bản quân khi nãy vừa gọi ngươi, sao ngươi không trả lời?"
"Ông ta rõ ràng sai mà lại nói nhẹ nhàng như thế, như thể mạng sống của tôi, dù sống hay chết cũng chỉ là một việc không quan trọng."
Mã Thạch Lạc siết chặt tay, không cam lòng nói:
"Tôi rõ ràng sống nỗ lực như vậy, ông ta dựa vào cái gì mà lại có thái độ như vậy với tôi!"
Phán Quan dừng một lát:
"Bản quân hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời cho đàng hoàng?"
Mã Thạch Lạc:
"....."
Phán Quan thở dài bất đắc dĩ, nâng tay lên, vẽ một vòng tròn trên không. Trong màn sáng hình tròn, hiện lên cảnh trường đại học A.
Trời đã tối, một nhóm sinh viên vẫn còn tụ tập trước cổng trường. Họ giơ bảng, bật đèn, có người còn đang ăn đêm. Có người thậm chí còn mang cả chăn ra.
Ngược lại cũng biết không tự làm khổ mình.
Trương Dương Dương chỉ vào lưng mình nói:
"Cho tôi một đoạn bài ‘Không ngủ’ của BG!"
"Đoạn nào?"
"Bao Thanh Thiên!"
"Chìa khóa trạm phát thanh ai cầm?"
"Đừng làm khó họ nữa. Nếu trường học muốn phạt, họ sẽ bị đầu tiên. Không có điện thoại sao?"
Mã Thạch Lạc đột nhiên bật cười. Nâng tay lau mặt.
Một đám thần kinh.
Phán Quan thu lại màn sáng, nói:
"Nếu ngươi muốn tính toán với kẻ ác, ngươi mãi mãi không thể thắng, bởi vì trong lòng bọn họ không cho đó là ác. Nhưng nếu nói thế gian này không có công đạo thì không phải vậy. Vẫn có người cảm thấy bất bình, phẫn nộ vì ngươi."
"Không phải mạng sống của ngươi không quan trọng, chỉ là trong mắt một số người, ngoài mạng sống của họ ra, những người khác đều không quan trọng. Ngươi cần gì phải chiếm vị trí quan trọng trong lòng những người này?"
Mã Thạch Lạc lặng lẽ hít mũi. Lại cảm thấy có chút buồn cười.
Phán Quan một tay cầm Công Qúa Cách, hỏi:
"Ngươi muốn báo thù thế nào? Ngươi muốn giết họ sao?"
Mã Thạch Lạc cúi đầu, lạc vào ký ức, cuối cùng đáp:
"Không."
"Trước bảy tuổi, tôi sống cuộc sống vung tiền như nước. Muốn gì có nấy. Khi tôi bảy tuổi, cha tôi vì phá sản nợ nần mà tự sát, ngay sau đó mẹ tôi không chịu nổi áp lực cũng tự sát, chỉ để lại một mình tôi."
"Ông ấy từng nói với tôi rằng con người ta nên gánh vác trách nhiệm của mình, nhưng ông ấy lại chết mà không dặn dò gì. Sau khi ông ấy chết, trách nhiệm không biến mất, nó chỉ chuyển sang cho người khác. Cả đời tôi đều nghĩ về điều này. Cái chết chỉ là một sự trốn tránh, không phải là một hình phạt. Trên đời này không bao giờ có chuyện chết là xong."
Mã Thạch Lạc ngẩng đầu, lớn tiếng nói với Phán Quan:
"Tôi muốn họ sống tiếp! Xin lỗi, hối hận, chuộc tội vì những lỗi lầm họ đã gây ra! Tôi muốn họ phải sống trong đau khổ! Điều họ quan tâm nhất không phải là bộ mặt hào nhoáng kia sao? Tôi muốn để thế nhân thấy rõ bộ mặt thật của họ, để họ thân bại danh liệt, nửa đời còn lại sống như chuột chũi chạy qua đường!"
Phán Quan viết mấy dòng trong Công Qúa Cách. Ghi chép lại toàn bộ sự việc.
Tay phải hắn trống không, vẫn chưa quen lắm.
Mã Thạch Lạc nói xong, lẳng lặng chờ hắn mở lời.
Phán Quan khép Công Qúa Cách lại, giơ tay vẫy nhẹ, một tia sáng vàng rơi xuống trước ngực nữ quỷ.
Mã Thạch Lạc cầm lên, phát hiện ra đó là một tấm thẻ nhỏ bằng lòng bàn tay.
Mã Thạch Lạc hỏi:
"Đây là thứ gì?"
"Phán Quan Lệnh."
Phán Quan đáp:
"Bản quân cho phép ngươi đi báo thù. Chỉ mấy người này."
Mã Thạch Lạc xác nhận mấy cái tên trong không trung, chính là mấy vị lãnh đạo trường khi trước đùn đẩy trách nhiệm trong bệnh viện, còn có Lã Manh hại chết cô cùng với kẻ chủ mưu Lã Quyền. Mấy sinh viên lạc lối quay đầu lại đã được ghi chép trong Công Qúa Cách.
Cô nắm chặt lệnh bài trong tay, cẩn thận liếc nhìn Phán Quan, không dám tin hỏi:
"Vậy tôi đi nhé?"
"Ừ."
Phán Quan gật đầu:
"Bản quân tiễn ngươi một đoạn."
……..
Trong phòng bệnh, mọi người ngồi trên đất, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hiệu trưởng thoát lực nói:
"Đa tạ đạo trưởng."
"Đừng cảm ơn."
Phong đạo trưởng nghiêm túc nói:
"Vẫn chưa kết thúc đâu, không biết vừa rồi ai đã đưa cô ta đi."
Trữ Huyền Lương ôm ngực, cùng với cảnh sát Diệp tránh xa những người kia, âm thầm cảm thán.
Một đạo sĩ khác nói:
"Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng trước đã, cô ta chắc sẽ không quay lại ngay, nhưng mọi người vẫn phải cẩn thận."
Vừa dứt lời, như muốn đối nghịch với anh ta, một giọng nói cao vút vang lên:
"Tôi lại trở lại rồi đây!"
Mọi người lập tức cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mã Thạch Lạc lại một lần nữa xuất hiện ở vị trí quen thuộc đó, trong giọng nói không giấu được sự vui vẻ:
"Hừ, một đám phàm nhân."
Đăng bởi | dattranth |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 37 |