Giao đồ ăn (1)
Ma Lạt Tiểu Long Hạ và những người khác chọn một căn phòng diện tích lớn nhất trên tầng ba đi vào. Bốn phía đều là những bức tường chưa được sơn, bề mặt xi măng thô ráp, họ ngồi khoanh chân ở giữa, tạo thành một vòng tròn.
Một chàng trai nhắn tin cho Giang Phong qua Wechat, nói rằng người của cậu ta đều ở tầng ba.
Lúc này, một cô gái lên tiếng:
“Anh, livestream bị tắt rồi.”
“Không sao, máy quay vẫn đang bật là được”
Ma Lạt Tiểu Long Hạ nói:
“Có nội dung rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ tải lên. Hoặc nếu ai có tài khoản, có thể mở lại livestream.”
Một chàng trai khác móc điện thoại ra, hào hứng nói:
“Để tôi!”
Cô gái bên cạnh Ma Lạt Tiểu Long Hạ sát lại gần, hỏi:
“Chúng ta chỉ ngồi đợi thôi sao? Sao anh trai giao đồ ăn lại chậm thế nhỉ?”
Ma Lạt Tiểu Long Hạ không trả lời, đang bận rộn với máy quay trong tay.
Đèn pin được đặt ở chính giữa, chiếu sáng về phía một mặt tường, phần còn lại chìm trong bóng tối.
Có người đề nghị:
“Hay là chơi trò gì đi?”
“Chơi gì?”
“Chơi bút tiên đi.”
“Chơi bút tiên ở chỗ này, tôi cảm thấy hơi quỷ dị.”
“Chơi bút tiên cái gì? Có dụng cụ đâu.”
Giọng nói nghe có vẻ như từ trên cao vọng xuống:
“Nhưng nghe nói bút tiên có thể gọi quỷ thần đấy.”
“Gọi quỷ thần cái gì, chúng ta đâu phải đến để làm chương trình linh dị, chúng ta đến để chơi khăm mà.”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Ma Lạt Tiểu Long Hạ bị ai đó vỗ vai, người kia nói nhẹ nhàng, rõ ràng nghe rất rõ nhưng lại không nghe rõ âm sắc:
“Cậu tên gì?”
Cậu ta không ngẩng đầu lên đáp:
“Tạ Vũ, chẳng phải đã nói với cậu rồi sao?”
“Tạ Vũ?”
Người đó dường như kề sát cổ cậu ta, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai cậu ta, cười khúc khích:
“Tôi biết tên của cậu rồi.”
Blogger tên Tạ Vũ phát giác ra điều bất thường, quay đầu nhìn lại. Đối diện là một đôi mắt đỏ lòm không có con ngươi.
Tim cậu ta chậm mất một nhịp, sống lưng lạnh toát, sụp đổ hét lớn:
“A—!”
Con quỷ nam nhìn cậu ta dùng cả tay cả chân chạy trốn, không hoảng không loạn mà giơ tay về phía cậu ta:
“Ha ha ha, tôi sẽ lấy tên của cậu.”
Mọi người đều bị tiếng hét đột ngột của Tạ Vũ làm cho kinh hãi, chửi thề một tiếng ‘đệt’, hỏi cậu ta la cái gì.
Gió mạnh thổi từ ngoài cửa sổ vào, cánh cửa lớn “rầm” một tiếng đóng sập lại.
Trước mắt mọi người hoa lên, vô ý thức nhắm mắt lại, giơ tay che mặt. Chờ đến khi cơn gió quái dị qua đi, Tạ Vũ đã bị con quỷ nam quấn lấy, đối phương đang liều mạng chui vào cơ thể cậu ta.
Tạ Vũ không còn phát ra nổi âm thanh, chỉ có nước bọt liên tục chảy ra từ khóe miệng. Mọi người thấy cảnh tượng kinh dị này đều bị dọa đến sợ mất mật.
Người gần cửa nhất phản ứng đầu tiên, lao tới nắm lấy tay cầm, rõ ràng là cửa kính hai cánh đóng mở, nhưng giờ sao kéo thế nào cũng không mở được.
Người đó tức giận đá cửa hai cái, vẫn không có tác dụng gì. Cậu ta lấy cái túi đeo sau lưng xuống, chuẩn bị đập vỡ cửa kính. Chưa kịp hành động, bên ngoài cửa kính lại xuất hiện một khuôn mặt nứt nẻ, đứa trẻ khoảng hơn mười tuổi áp sát kính hỏi:
“Chơi bút tiên không? Anh có thể gọi em mà.”
“A!”
Người kia sợ đến tè cả ra quần lui về phía sau, dựa sát vào tường để tìm kiếm chút cảm giác an toàn mong manh.
Chàng trai tên Tạ Vũ đã co giật toàn thân, miệng sùi bọt mép. Những người khác như chim sợ cành cong, cuối cùng tản ra khắp các mặt tường, run rẩy nhìn cậu ta, không dám tiến lại gần.
Một người đàn ông cao to, dù sợ hãi nhưng cũng có chút can đảm, lấy ra nắm gạo nếp từ trong túi rắc ra. Hết nắm này đến nắm khác, đến khi túi rỗng một nửa, Tạ Vũ vẫn không thay đổi gì.
“Không có tác dụng, không có tác dụng!”
Người đàn ông cường tráng gầm lên:
“Tại sao lại không có tác dụng!”
Mấy cô gái trực tiếp khóc nấc lên. Họ quỳ xuống đất cầu xin:
“Chúng tôi sai rồi, tha cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ. Xin lỗi, về nhà chúng tôi sẽ đốt tiền vàng. Thật đấy, xin lỗi, tôi còn có thể mời đạo sĩ đến siêu độ cho mọi người, cầu xin mọi người, tôi không muốn chết…”
Đến đoạn sau, không ai còn nghe hiểu họ nói gì.
Cùng với tiếng nấc của họ, chàng trai trên mặt đất cuối cùng cũng ngừng co giật.
Có thể đàm phán?
Mọi người thấy vậy mừng rỡ, im lặng nhìn qua.
“Tạ Vũ” từ từ đứng dậy, dùng bàn tay cứng đờ của mình ấn vào cổ.
Mọi người nhìn từng cử động của cậu ta mà run rẩy không ngừng.
Ma Lạt Tiểu Long Hạ nuốt nước bọt, khẽ gọi:
“Tạ... Tạ Vũ?”
“Tạ Vũ” quay lại nhìn họ, trong mắt lóe lên tia sáng âm u.
“Nhưng”
Cậu ta cười nhếch mép nói:
“Tôi không có mồ mà.”
“A—!”
Mấy người nhảy dựng lên, căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc thét.
“Tạ Vũ” chọn mục tiêu, tiến lại gần một cô gái đang sắp ngất, ngón tay dài như chân nhện cử động loạn. Mỗi khi bước một bước lại phát ra tiếng cười âm trầm.
Cô gái cảm thấy mình sắp chết rồi, nhắm chặt mắt lại.
Lúc này, cánh cửa lớn đang khóa lại bị một cú đá mạnh bật mở, hai người nhát gan nhất nghe thấy tiếng động liền ngất xỉu, không kịp nhìn rõ ai vào. Những người còn lại theo bản năng nương theo tiếng động nhìn qua, quay đầu chưa được nửa chừng đã nghĩ đến tình cảnh hiện tại, chuẩn bị tinh thần để gặp con quỷ mới.
Đăng bởi | dattranth |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 81 |