Giao đồ ăn (2)
Người xuất hiện lần này lại toàn thân sạch sẽ, ngũ quan thanh tú hoàn chỉnh, trên người còn mặc đồng phục giao đồ ăn in logo nhà hàng.
Đại não căng chặt của bọn họ mất một lúc mới phản ứng lại, a, là anh trai giao đồ ăn!
Trong giây lát như nhìn thấy mùa xuân, lệ nóng quanh tròng trào ra.
Giang Phong liếc mắt nhìn bên trong, nhưng tất cả mọi người đều đứng dựa vào tường, mà đèn pin chiếu vào cửa, khiến hắn không nhìn rõ. Giang Phong bình thản nói:
“Đồ ăn của các bạn đến rồi đây.”
Không cần đồ ăn, cần mạng!
Mọi người muốn hét lên, nhưng bi kịch thay lại phát hiện ra rằng mình không thể phát ra âm thanh, thậm chí chân cũng không cử động được, như thể bị dính chặt vào tường, ngay cả ngón tay cũng không thể cong lại.
Trong phòng chỉ có duy nhất chàng trai tên “Tạ Vũ” kia có thể cử động. Hai chân của cậu ta không thể duỗi thẳng, tựa như robot, đi về phía cửa, mở miệng hỏi:
“Bao nhiêu tiền?”
Giang Phong mượn ánh trăng mờ ảo ở hành lang mà liếc nhìn cậu ta:
“782.”
“Tạ Vũ” lục lọi khắp người một cách cứng nhắc, sau đó móc ví từ túi quần ra, ngón tay không thể làm ra động tác mở khóa ví, vậy nên đưa toàn bộ cho Giang Phong:
“Không cần trả lại.”
Giang Phong cúi đầu mở ví.
Thời đại này, người trẻ tuổi thường có thói quen ra ngoài không mang tiền mặt. Hiển nhiên Tạ Vũ cũng vậy.
Trong ví cậu ta chỉ có ba tờ tiền mười đồng nhăn nhúm, một tờ năm mươi đồng và sáu bảy đồng xu.
“Tạ Vũ” nhìn hắn với ánh mắt thèm khát, phớt lờ vẻ mặt âm trầm của hắn, cười khúc khích:
“Anh trông cũng rất ngon.”
Giang Phong rút tiền ra, vỗ vào tay, như thể hoàn toàn không nghe thấy cậu ta nói gì, giọng điệu bàn chuyện công việc:
“Còn thiếu bảy trăm. Không quẹt thẻ, có thể chuyển khoản.”
“Tạ Vũ” không có mắt nhìn, cậu ta giơ tay lên, muốn đặt lên vai Giang Phong.
Khi mọi người đều hồi hộp chờ đợi sự việc đổ máu xảy ra, Giang Phong lại tùy ý ném ví sang bên cạnh, đi trước một bước nắm cổ áo sau của “Tạ Vũ”, dùng lực xoay mạnh, sau đó lấy tay chặt vào gáy. Người trực tiếp ngã xuống, cùng lúc đó một cái bóng đen bật ra.
Nhìn cái bóng đen như gặp khắc tinh bay ra ngoài cửa, Giang Phong nói:
“Lúc trả tiền, đừng đùn đẩy nhau. Tôi rất ghét.”
Mọi người nín thở. Tất cả đều bị hành động của Giang Phong làm cho chấn động.
Bây giờ anh trai giao đồ ăn cũng oai phong vậy sao? Cả quỷ cũng không sợ?
Giang Phong bước vào vài bước, kiên quyết đòi nợ:
“Tiền.”
Một chàng trai há miệng, phát hiện ra thanh âm lại có thể phát ra được, chỉ là chân vẫn không thể cử động. Vì vậy tiếng khóc lóc lại vang lên, trong căn phòng trống trải, vang vọng như tiếng quỷ khóc sói gào.
Nhưng lần này, có Giang Phong ở đây, bọn họ có điểm tựa, không còn khóc to như trước nữa.
Chàng trai cẩn thận nói:
“Trong túi tôi có.”
Giang Phong móc ví của cậu ta ra, đếm tiền ngay trước mặt, sau đó nhét phần còn lại vào.
Hắn hài lòng nói:
“Cảm ơn đã phối hợp.”
Chàng trai:
“Không, không có gì.”
Mọi người lặng lẽ nhìn họ giao dịch, không biết nên nói gì.
Đầu óc chàng trai mơ hồ, tưởng rằng trước đó chỉ là ảo giác hoặc mình đang mơ. Cậu ta cũng không biết trong thời khắc nguy hiểm này mình đang làm gì.
Tuy nhiên, phản ứng tiếp theo của Giang Phong không cho họ thời gian xuất thần ngơ ngẩn, một cú đã đánh thức họ, ai cũng hận không thể hét rách họng.
Hắn — vậy mà chuẩn bị đi thật.
“Anh hùng, xin dừng bước! Cứu mạng! Cứu chúng tôi với!”
“Không phải mấy người tự đến đây tìm cảm giác mạnh sao? Bây giờ đã đủ mạnh chưa?”
Giang Phong nghiêng đầu, nói:
“Ở yên đi, cũng là một bài học, tôi đi trước đây.”
Mọi người hoảng hốt. Làm gì có chuyện như vậy!
Cô gái kêu lên:
“Cầu xin anh đừng đi! Xin anh đừng đi! Đưa chúng tôi ra ngoài với, anh muốn gì chúng tôi cũng đồng ý, sau này sẽ không làm chuyện này nữa, chúng tôi hối hận, chúng tôi ăn năn rồi, xin anh! Thật sự cầu xin anh!”
Giang Phong một tay bịt tai, nói:
“Mấy người bây giờ có thể cử động không?”
Từ đầu đã giữ nguyên một tư thế dựa vào tường không cử động, rõ ràng là đã bị trúng chiêu.
Hắn vừa nói xong, trong phòng lập tức yên tĩnh ngay, chỉ sợ bỏ sót chữ nào của hắn.
Cô gái:
“Không… không thể?”
Giang Phong:
“Vậy mấy người muốn gì? Muốn tôi cõng mười một người ra ngoài?”
Cô gái tái mặt:
“Chúng tôi… nhưng chúng tôi có mười hai người mà?”
Trong phòng yên lặng đến rợn người.
Giang Phong bình tĩnh nói:
“Ồ, vậy chúc mừng cô, cô không phải là người đầu tiên gặp nạn.”
Cô gái tuyệt vọng, trông như sắp sụp đổ tinh thần.
Giang Phong nghe mà đau đầu, không dọa họ nữa:
“Được rồi, tôi ra ngoài báo cảnh sát cho mấy người. Đứng yên đó đừng cử động.”
“Đừng đi… tôi thật sự sợ lắm…”
Cô gái kia nức nở, giọng nói yếu ớt:
“Gọi điện thoại ở đây không được sao? Tôi cho anh mượn điện thoại của tôi.”
Giang Phong:
“Tín hiệu trong tòa nhà vừa mất rồi.”
Một người lấy hết can đảm nói:
“Anh có thể cứu Tạ Vũ không? Cậu ấy không sao chứ? Có khi nào…”
Cậu ta sợ hãi, nuốt chữ cuối cùng vào bụng.
Giang Phong:
“Không biết. Tôi chỉ là một người bình thường. Gặp quỷ trừ tà tìm đạo sĩ. Giao đồ ăn không bao gồm dịch vụ đặc biệt.”
Mọi người trong lòng gào thét: Anh mà cũng gọi là người bình thường sao?!
Đăng bởi | dattranth |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 63 |