Học đường nào cũng có một bá vương
Các bạn khác trong lớp thấy vậy thì có chút không hiểu, động tĩnh ngoài cổng trường quá lớn, mọi người không muốn biết cũng không được. Đối mặt với sự việc như thế tại sao hai người còn thoải mái quá vậy? Lúc này giáo viên bước vào lớp, năm tiết học cứ thế trôi qua. Trong giờ giải lao nào đó, Thương Nguyên có thể nhìn thấy gã Hoàng Long kia có bén mảng qua dãy phòng học này. Một phần có lẽ là canh chừng không cho cậu chạy, nhưng lý do lớn hơn vẫn là vì Huyền Linh. Nhưng Huyền Linh nhìn cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái khiến cho tên này sôi máu lại trừng mắt với Thương Nguyên.
- Tên này hình như bệnh bá vương hơi nặng. Thấy thái độ của Hoàng Long cho mình, Thương Nguyên khẽ vào tai Huyền Linh nói, nghe vậy cô bé cũng cười khúc khích. Nhưng hành động này của hai người trong mắt gã kia lại là liếc mắt đưa tình khiến cho hắn suýt thì mất không chế. Cảm thấy không thể làm gì vì đây dù sao vẫn là trường học. Hắn đành ôm cục tức này đi thật nhanh về phòng học
"Reeengggg..."
Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc. Hôm nay buổi chiều không có tiết phụ đạo, nếu như là mọi ngày thì học sinh sẽ nhao nhao dọn dẹp đồ dùng, sách vở để đi về, nhưng hôm nay mọi người lại bình tĩnh khiến cho các giáo viên cảm thấy kỳ lạ. Mọi người đều nhìn theo bước chân của Thương Nguyên mà rục rịch bước đi theo.
Chuyện tốt không giấu được người có tâm, việc này cũng đã làm kinh động đến một vài giáo viên trong trường. Ngay lập tức đoàn người như nước lũ đã kéo xuống khu thể chất theo bước Thương Nguyên bị chặn lại nửa đường.
- Mấy đứa đi đâu đây, sao lại kéo đàn kéo lũ thế này? Có giáo viên bước ra hỏi đám học sinh này. Thấy thế, mọi người cũng không biết nói gì đành bất đắc dĩ nhìn qua Thương Nguyên, nhưng mà không ai có thể nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa
- Bọn em... bọn em định xuống khu thể chất so tài một vài môn thôi ạ.
Cảm thấy tình huống không ổn. Có một học sinh lên tiếng giải thích để đối phó với giáo viên cho sự ồn ào này.
Đây là Thanh Duy, bạn nối khố của Thương Nguyên, từ khoảng năm 8 tuổi hai người đã đồng cam cộng khổ, nói thế không có nghĩa là hai người nghèo khổ hay gì cả. Cũng không phải Thương Nguyên cùng cậu ta hợp tính mà chơi với nhau. Ngược lại, hai người có gia cảnh đều không tệ, nhưng vì tính tình của Thanh Duy hay lo chuyện bao đồng hay phá hỏng "chuyện tốt" của mấy gã lưu manh, mà lúc đó Thương Nguyên lẽ ra sẽ coi như không thấy gì, vì sẽ thật ngớ ngẩn nếu ra tay giúp đỡ một người mà trước đó còn chưa từng gặp mặt, việc hành hiệp chính nghĩa chỉ có trong phim truyện kiếm hiệp thời xưa mà thôi.
Mấy lần nhìn thấy hắn không bị bị hội đồng thì cũng là bị đuổi đánh. Thương Nguyên hoàn toàn không muốn quan tâm. Lần nào cũng giả vờ không thấy. Nhưng bước đi được một đoạn thì cậu ta cũng thở dài, lắc đầu ngao ngán rồi quay lại cứu tên ngốc đó.
Đôi khi chính cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên vì sự rỗi hơi của mình. Lúc được Huyền Linh hỏi chuyện thì cậu chỉ đổi phó đôi ba câu kiểu như: không thể đứng nhìn một thằng ngáo sức mạnh nào đó bị dần cho 1 trận tơi bời nên đã ra tay cứu giúp. Thương Nguyên có kỹ năng chiến đầu không tồi nên cũng khá có tiếng với đám côn đồ trong khu vực, Thanh Duy thì lần nào cũng muốn mất nửa cái mạng nhưng đến chết không chừa thói bao đồng.
Đó cũng là lần đầu hai người gặp nhau. Sau lần đó, Thanh Duy cảm thấy Thương Nguyên có tính tình rất hợp với mình, ít nhất là cậu ta nghĩ thế nên đã bám lấy Thương Nguyên mãi khiến cho cậu cũng cảm thấy đau hết cả đầu. Nhưng vì tính tình tên này không tệ, luôn hết lòng vì bạn bè nên Thương Nguyên cũng chấp nhận cho cậu ta ở bên cạnh để đôi khi nhờ chút việc vặt. Và hôm nay cậu ta ra mặt cũng theo sự sắp xếp của Thương Nguyên.
Cùng thời điểm đó, tại một khu đất trống cách trường học khoảng 2km. Nơi đây chính xác là một dự án khu đô thị đang trong quá trình hoàn thiện, đường nhựa thông thoáng, vỉa hè sạch sẽ, cây xanh hai bên đường. Nhưng vì vừa hoàn thành nên vẫn còn khá nhiều khu chưa được xây nhà. Vì thế, một khu đất rộng hơn vài ngàn mét vuông vẫn còn trống và vắng người qua lại.
Thương Nguyên đã đứng sẵn ở đây, sau một lúc Hoàng Long cùng đồng bọn cũng đã chạy moto đến:
- Mày cũng tốn không ít công để qua mặt mấy ông thầy bà cô nhỉ, ít ra mày cũng đáng khen vì không dùng cách này để trốn tao. Vừa bước xuống xe Hoàng Long đã tung ra điệu bộ như đã nắm mọi thứ trong tay nhìn vào Thương Nguyên nói. Thế nhưng đáp trả lại hắn lại là bộ dáng không để ai trong mắt, Thương Nguyên cười nhạt thếch nói:
- Sao tôi lại phải trốn một phế vật nhỉ?
- Mày.... mấy tên đi cùng Hoàng Long có lẽ đã bị kích động, huyết dịch trong người sôi trào, đỏ mặt tía tai. Cơ mặt Hoàng Long giật giật, quát lên nhưng không thể nói ra chữ thứ hai.
- Bớt nhiều lời. Tôi không có thời gian đâu, bắt đầu đi. Từng người lên hay quần chiến tôi đều tiếp. Vừa nói cậu vừa cởi áo khoác ngoài ra, xắn tay áo lên và vào tư thế sẵn sàng.
Nhìn thấy cử động của cậu, mấy tên kia rục rịch chuẩn bị tiến lên cho Thương Nguyên một trận thì Hoàng Long đã ra hiệu ngăn cản.
- Bọn họ đến đây chỉ là đề phòng mày hèn hạ bỏ chạy mà thôi. Đối phó mày đâu cần nhiều nhiều người đến thế. Tao cũng chỉ cần một đấm thôi là đủ đập vỡ thói cuồng vọng của mày rồi.
Nói rồi, hắn nắm chặt tay lao đến Thương Nguyên dồn hết lực một đấm nhằm giữa mặt cậu mà tung ra. Mà Thương Nguyên nghe thấy Hoàng Long nói vậy, Thương Nguyên vẻ mặt cười chợt, thu lại thể thủ mà đứng thẳng, tay chắp sau lưng, ánh mắt như nhìn từ trên xuống nói:
- Sao cũng được mà, kết quả như nhau thôi.
Ngay lúc cú đấm tới sát mặt, cậu chỉ nhẹ nhàng ngửa mặt xoay qua một bên khiến nắm đấm của Hoàng Long sượt qua mặt cậu, khoảng cách chỉ tính mằng milimet.
Cảm thấy khó mà tin được, một tên thư sinh gầy gò lại né được đòn đánh của mình khiến cho Hoàng Long trong thoáng chốc khựng lại. Ngẩng lên nhìn thì thấy ánh mắt của Thương Nguyên cũng đang nhìn hắn, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau hắn cảm thấy lạnh sống lưng vì trong ánh mắt của cậu hắn ta lần đầu tiên cảm nhận được sát khí từ ánh mắt băng lãnh kia.
Thương Nguyên nhẹ nhấc chân lên, phát giác được hành động của cậu, Hoàng Long ngay lập tức thu mình bật về phía sau lùi lại đến mấy mét. Tên này cũng không phải chỉ có cái miệng, hiển nhiên với phản xạ và thân pháp này thì hắn cũng là một cao thủ.
Lúc này, lưng áo của hắn đã ướt lạnh mồ hôi. Thương Nguyên cũng không truy đuổi mà chỉ nhẹ nhàng hạ chân xuống. Hoàng Long nhìn lại thấy thân hình cậu lại một lần nữa đứng thẳng tắp tại chỗ, vẻ băng lãnh kia trong ánh mắt cũng không còn nữa mà vẫn một vẻ cợt nhả ban đầu, cơ hồ khiến cho hắn cảm thấy những gì mình vừa trải qua chỉ như ảo giác vậy.
- Một đấm không thể làm được gì nó. Mình vậy mà lại bị phế vật này dọa đến mức bị bức lui.
Hoàng Long thường ngày trong trường luôn dùng ánh mắt nhìn từ trên xuống vốn không coi người khác ra gì, mà Thương Nguyên lại là một học sinh mới, vẻ ngoài thư sinh yếu ớt kia lại càng khiến cho hắn không để câu ta vào mắt. Thế nhưng tên thư sinh yếu ớt kia trong mơ hồ lại phát ra khí thế khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi trong thoáng chốc.
Thẹn quá hóa giận, hắn lại một lần nữa lao lên, lần này hắn thậm chí còn tấn công điên cuồng hơn nữa. Một cú đạp vào thẳng khu vực trung cung, Thương Nguyên lách người né thì Hoàng Long thuận đà xoay người, một cái cùi chỏ vẽ một vòng tròn lao thẳng mặt Thương Nguyên. Nhưng cậu ta lại một lần nữa nghiên người né tránh, cùi trò cách cằm Thương Nguyên chỉ vài milimet.
Lúc này thăng bằng của Hoàng Long cực kỳ không ổn, sau khi tung ra cú reverse thì hai chân của hắn như đang xoắn lại với nhau, trong tâm đổ về trước, sau lưng và mạn sườn thì cực kỳ hớ hênh không có chút phòng thủ nào. Thương Nguyên thuận tay tung ra một cú đấm tùy ý đã khiến mặt hắn méo mó, nhìn là thấy cực kỳ đau đớn, mất thăng bằng hắn ngã ngào về phía trước. Mặt đập thẳng xuống nền đất.
Hoàng Long nhận ra mình đã bị đánh ngã bởi Thương Nguyên, không quan tâm đau đớn gì nữa lập tức đứng bật dậy, nhưng cú đấm tùy ý của Thương Nguyên hình như cũng gây ra thương tổn gì đó cho hắn nen ngay sau khi đứng dậy hắn liền ôm lấy bên mạn sườn nơi vừa bị Thương Nguyên tấn công.
Nhưng hắn sốc lại tinh thần rất nhanh, ánh mắt đỏ ngầu hét lên dữ tợn lao lên không còn biết gì nữa mà chỉ chăm chăm như muốn đoạt mạng Thương Nguyên. Thấy thế, Thương Nguyên lên tiếng:
- Để bản thân mất kiểm soát trong khi chiến đấu thật sự không tốt chút nào, chẳng khác gì chó nhà mà phát dại cắn người vậy, tuy nhìn thì rất nguy hiểm nhưng thực ra lại yếu ớt vô cùng.
Vốn đang điên tiết, sau khi nghe thấy Thương Nguyên nói vậy Hoàng Long càng điên cuồng hơn. Những đòn đánh nhằm vào chỗ yếu hại của Thương Nguyên liên tục được tung ra, đấm, đá, trỏ, gối thậm chí là đầu nếu dùng để tấn công được hắn cũng dùng.
Dù có là vận động viên, còn nằm trong đội tuyển thể thao của trường những suy cho cùng, Hoàng Long cũng vẫn là một học sinh cấp 3, hắn mới chỉ 17 tuổi . Cường độ cỡ này chỉ có một số võ sĩ chuyên nghiệp mới có thể duy trì được. Chưa kể Thương Nguyên trước mắt này cũng không phải dạng vừa.
Thực hiện ra đòn cường độ cao như thế trong một khoảng thời gian liên tục như vậy vẫn là có chút quá sức cộng với đau đớn do Thương Nguyên phản công cũng làm cho hắn đứng không vững. Ngược lại, hình như từ nãy đến giờ hắn chẳng đánh trúng Thương Nguyên phát nào.
Sau khoảng hơn 3 phút hắn đã thở hổn hển. Nhìn lại Thương Nguyên, cậu không mảy may một vết xước, thậm chí không đổ một giọt mồ hôi. Dù vậy Hoàng Long vẫn không từ bỏ.
Đa số đều bị Thương Nguyên lách người né tránh, nhưng mỗi lần cậu phản công thì mặt Hoàng Long đều méo xệch, sự đau đớn khiến cho hắn có cảm giác xương trên người bị gãy vài khúc vậy.
Cúi người né đi một cú đấm móc, Thương Nguyên ngay lập tức tung một cú đấm vào mạn xườn Hoàng Long. Cú đấm nhìn thì vô lực nhưng vẫn mơ hồ vẫn có tiếng xương nút gãy truyền ra. Hoàng Long nghiến chặt răng bật nhảy về phía sau, trong chớp mắt hắn xoay người tung một cú đá tống sau nhằm thẳng mặt Thương Nguyên vẫn chưa kịp phòng thủ. Tưởng chừng mũi Thương Nguyên sẽ ăn trầu thì "bụp" một cái. Cổ chân Hoàng Long đã bị Thương Nguyên nắm lấy.
Chân trái Thương Nguyên lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách hai chân Hoàng Long. Trọng tâm hạ thấp, chân trái làm trụ, chân phải quét tới, Thương Nguyên một đòn quật ngã Hoàng Long. Khi đám quần chúng đi theo còn chưa kịp nhận biết những thứ gì đã sảy ra thì đã thấy Thương Nguyên dùng tay làm trụ, chân phải vẽ một hình bán nguyệt trên không, gót chân hướng thẳng tới phần ngực Hoàng Long mà giáng xuống. Dù đang choáng vàng nhưng hắn vẫn kịp phản ứng mà chật vật lăn qua một bên né tránh
Nhưng hình như Hoàng Long đã quá xem thường Thương Nguyên. Dù hắn đã kịp né tránh một đòn chí mạng lên người nhưng cánh tay của hắn lại không may mắn như thế. Một gót hạ xuống đúng cánh tay còn chưa kịp thu về sau khi Hoàng Long lấy đà để lăn đi. Sau khi nghe một tiếng "rắc" lạnh sống lưng, tất cả mọi người đều nhìn thấy Hoàng Long ôm lấy cánh tay dập nát của mình lăn lộn trên mặt đất. Trong miệng phát ra âm thanh đau đớn như muốn ngất đi. Không còn là cảm giác, xương của hắn Hoàng Long thật sự đã gãy, thậm chí là gãy đến tình trạng dập vỡ thê thảm.
Vẫn bộ dáng đứng thẳng, tay chắp sau lưng vẻ mặt không có chút nào là mệt mỏi cũng như sợ hãi vì thế công mãnh liệt của Hoàng Long.
- Xương cốt còn mềm hơn đậu phụ
Mọi người chứng kiến chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc, người có thân hình cao ráo gầy gò kia vẫn đứng nguyên không một vết xước, còn kẻ có thân hình to lớn, cơ bắp đồ sộ kia đã ngã lăn lộn kêu đau đớ, máu tươi vương vãi trên mặt đất. Khỏe miệng cũng rỉ ra một chút máu tươi do răng cắn quá chặt. Thương Nguyên nói tiếp:
- Rơi vào thế yếu gọi trợ giúp là bình thường, chẳng ai trách anh cả đâu. Nhưng tôi... hờ hờ... tôi sẽ coi thường anh vì anh quá vô dụng. Bản thân mình không kiểm soát được thế trận do mình ố ý tạo ra và cũng không làm được những gì mình nói mà phải nhờ đến người khác. Haiza, tôi tự hỏi đám sống theo bầy đàn các anh nếu đi một mình thì có còn dám ngẩng mặt hất hàm như vậy không nhỉ.
Thương Nguyên nói rất nhiều, từng câu từng chữ nói ra gần như không nể nang bất kỳ một ai trong nhóm người Hoàng Long, trong thoáng chốc bầu khí đã trở nên sôi sục, từng tiếng mắng chửi, phẫn nộ phát ra
Nhưng Hoàng Long thì gần như không nghe thấy Thương Nguyên nói gì lúc này trải qua rất nhiều suy nghĩ. Từ không hiểu. Không hiểu tại sao một gã thư sinh ngày thương ôn hòa giờ đây lại có khí thế sát phạt như vậy, hạ thủ thế này còn giống học sinh hay sao.
Đăng bởi | sinhthoi |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |