Tôi không muốn lạm sát
Vẻ mặt của hắn ngưng trọng, vẫn chưa hiểu chuyện gì sảy ra. Khoảnh khắc mà quyền chạm kiếm chỉ kia mọi lực lượng trong cơ thể bỗng nhiên tiêu tan như bị hư không ăn mất vậy. Không chỉ có lực lượng đặc biệt kia mà ngay cả sức lực cơ bản mà một người bình thường vốn có, thậm chí là sinh cơ trong khoảnh khắc ngắn ngủi chưa đến một cái chớp mắt đó cũng theo cái chạm tay đó mà tiêu thất. Minh Ca hoàn toàn không hiểu, tên thư sinh kia cũng đâu có dao động đặc biệt nào đâu.
Vết thương của Hoàng Long do Thương Nguyên gây ra giờ đây tê đi, hắn còn đang nghĩ đợi khi Minh Ca thu phục Thương Nguyên xong thì sẽ phải hành hạ cậu ta thế nào để có thể xả cục túc này. Nhưng Minh Ca bại trận thế thảm, hắn cũng không còn cảm thấy đau nữa. Lúc này chỉ còn sự rét lạnh chạy từ bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Minh Ca là một tên xương cứng, người thường sẽ không ai có khả năng như vậy, đặc biệt khi ăn đòn như thế thì nhẹ phải tàn phế, còn nặng thì có lẽ phải đi gặp ông bà. Nhưng tên này vẫn có thể lọ mọ đứng dậy. Dù đứng không vững, nhìn hắn hiện giờ đang cực kỳ thê thảm. Máu me khắp người nhưng ít nhất hắn ta vẫn có thể đứng dậy.
Khi Minh Ca còn đang chìm trong suy nghĩ không tin tưởng thì Thương Nguyên khẽ bước ra một bước, thân ảnh tiêu tán chớp mắt đã xuất hiện phía sau Minh Ca đang bay đi. Cậu ta không do dự, trên mặt cũng không có biểu tình gì, vừa xuất hiện đã tung ra một cước. Minh Ca trúng đòn bay lên trời. Thương Nguyên một lần nữa đón đầu, ánh mắt lăng liệt, một quyền theo quỹ tích từ trên xuống giáng vào ngực Minh Ca. Hắn ta cứ thế như một xác chết rơi thẳng xuống.
"Rầm"
Mặt đất nứt nẻ, nơi Minh Ca rới xuống hình thành một vết trũng xuống. Nằm trong hố, hơi thở khó khăn, miệng mũi phun máu như suối. Trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi cũng không thế tin được. Hoàng Long cùng đám đàn em thì đã trắng bệch mặt, đứng như chết tại chỗ.
- Anh cũng không phải người thường nhỉ?
Thương Nguyên đáp phịch xuống đất, không dài dòng mà hỏi thẳng Minh Ca. Minh Ca tuy nhìn thê thảm, máu me đầy người, thấm hết cả vào quần áo. Xương cốt chắc chắn cũng không còn lành lặn nhưng vẫn giữ được tỉnh táo. Nghe được câu hỏi của Thương Nguyên, hắn không trả lời ngay mà lại quỳ xuống, hướng về phía Thương Nguyên nói:
- Tôi đã nói nếu cậu còn đứng dậy được sau một đòn của tôi thì tôi sẽ thành người hầu cho cậu. Cậu không những không bị làm sao mà còn khiến cho tôi thua thảm hại. Tôi biết cậu đã nương tay nếu không với năng lực hiện tại của tôi gặp phải tấn công đó đã chết từ lâu rồi. Từ hôm nay mạng của Minh Ca tôi thuộc về cậu. Nguyện để chủ nhân Thương Nguyên sai đâu đánh đó.
Khí lực hắn tán loạn, huyết khí nhộn nhao hẳn là bị thương không nhẹ. Tiếng nói phát ra cũng có chút thều thào khó nghe. Thương Nguyên có hơi bất ngờ, không nghĩ Minh Ca này lại thẳng thắn hào sảng đến vậy, thua là nhận thua, không hề lòng vòng. Cậu ta thấy Minh Ca không trả lời câu hỏi của mình hắn là vì có điều khó nói, đây là việc riêng của hắn ta Thương Nguyên cũng không tiện đào sâu, sau này sẽ tìm hiểu điều cần biết sau.
- Tiền bối, ta....
Minh Ca cũng không biết nên nói gì cho phải vào lúc này. Hắn có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Hoàng Long. Thân phận là sư huynh nhưng thực tế giống như cận vệ hơn. Không đến mức bảo vệ cho hắn không một vết xước nhưng ít nhất phải còn toàn mạng trở về. Hiện giờ Hoàng Long bần dập nửa sống nửa chết, trở về chắc sẽ bị trách tội nhưng ít nhất hắn muốn bảo hộ cho Hoàng Long không chết.
Thương Nguyên đương nhiên biết tâm tư của Minh Ca nhưng cậu cũng không nói gì, ánh mắt chuyển lên người Hoàng Long. Thương Nguyên không che dấu Minh Ca lăn lộn cũng đủ lâu để hiểu cậu ta muốn gì bèn quay sang nói với Hoàng Long:
- Long Thiếu gia, chuyện hôm nay dừng ở đây thôi, vị này chúng ta không có tư cách đối diện. Cậu nhanh xin lỗi ngài ấy đi thôi.
Hoàng Long nghe vậy mặt cũng trắng đen thất thường, tuy hắn ta thường ngày không xem ai ra gì những đối với kẻ tên Minh Ca này hắn lại tin tưởng vì hắn biết Minh Ca vốn không phải người thường có thể so sánh, nhưng hôm nay cũng thảm bại trước Thương Nguyên. Nhưng hắn không cam lòng, hôm nay không những không thể dạy dỗ Thương Nguyên mà còn bị mất hết mặt mũi, chịu ủy khuất như vậy, một người mắt cao quá trán như hắn làm sao có thể chịu ủy khuất như vậy.
- Long thiếu, đừng nói là tôi. Ngay cả sư phụ tôi đến đây bằng lắm cũng chỉ có thể ngang tay ngài ấy. Tôi có trách nhiệm bảo hộ cậu an toàn. Nhưng tôi đã nhận vị này làm chủ. Vì thế nếu như cậu vẫn cố chấp với quyết định của bản thân, tôi... "keeng" Minh Ca rút ra một thanh chủy thủ đưa lên cổ. Tôi không thể phản bội chủ, nhưng đồng dạng cũng không thể từ bỏ trách nhiệm, chỉ đành tự sát tại đây.
Dứt lời, Minh Ca nhắm chặt mắt, răng cắn chặt môi, dùng lực cắm mũi dao vào yết hầu. Nhưng hắn sợ hãi mở mắt ra, tại đó lưỡi dao không di chuyển một li nào dù hắn có dùng bao nhiêu sức. Thương Nguyên vẫn đứng đó, cũng không có tác động gì. Nhưng Minh Ca hiểu rõ đây là bản lĩnh của Thương Nguyên. Hắn ta buông tay ra khỏi dao, cười khổ:
- Hóa ra từ đầu sinh tử đã nằm trong tay của ngài rồi.
Con dao phiêu phù ra khỏi cổ Minh Ca.
"Rắc... rắc... keeng..."
Thanh âm vỡ vụn vang lên, con dao kia trước vẻ mặt đần thối của Hoàng Long và đám đàn em bị bẻ thành nhiều mảnh sau đó lại được vo viên thành một khối cầu sắt thô thiên, rơi xuống đất.
Cả đám trợn trắng mắt, dù bọn chúng có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu việc vừa rồi là thủ đoạn của Thương Nguyên. Nhưng từ khi chiến đấu kết thúc đến giờ cậu ta thủy chung không hề động đậy. Trong thoáng chốc bọn chúng đã liên tưởng đến vô số hình ảnh về thần tiên, các dị nhân có thể sử dụng suy nghĩ điều khiển đồ vật. Cũng không quá khác biệt Professor X hay Magneto cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Hoàng Long không còn chút sức lực nào, hai chân run rẩy ngồi phịch xuống đất. Hắn hối hận vô cùng, tự hận tại sao lại chọc phải tên sát tinh này? Đối diện với một tồn tại như vậy, hắn tự thấy mình không khác gì con kiến hôi. Giờ đây trong mắt hắn, Thương Nguyên giống như một vị thần vậy. Ánh mắt Thương Nguyên bức người, sát khí không thu liễm chút nào mà phóng xuất hết ra ngoài.
Những tên còn lại còn tốt, tuy sống lưng lạnh toát nhưng cũng không như Hoàng Long, hắn là kẻ trực tiếp bị ánh mắt kia chiếu vào. Nó tạo ra uy áp khung khiếp khiến cho hắn hít thở thôi cũng khó khăn. Sau một lúc khổ sở chống đỡ Hoàng Long cũng cắn răng dồn hết sức chuyển từ ngồi thành quỳ:
- Việc hôm nay là do tao... do tôi bốc đồng, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, mong cậu tha lỗi, nếu có tổn hại gì khác. Tôi bằng lòng bồi thường gấp mười.
Thương Nguyên cũng kiểu nghe câu có câu không, ánh mắt nhìn đảo qua hai người. Một lúc, cậu nhìn thật sâu trên người Minh Ca. Hắn đang cúi đầu nhưng thần giác nhạy bén, Thương Nguyên cũng không che dấu nên hắn cảm nhận được ngay nên chậm rãi, nặng nề lên tiếng:
- Tiền bối có chuyện xin cứ căn dặn.
Thương Nguyên không nói gì. Không gian im lặng một lúc thì cậu cũng thở dài một tiếng:
- Nói sao thì đây vẫn là thời đại pháp trị. Tôi cũng không thể giết người bừa bãi trước mặt nhiều người thế này. Trước nay tôi cũng không lạm sát lung tung. Việc của anh ta thì anh tự an bài nấy. Nhưng sau này còn sảy ra điều tương tự. tôi không chắc sẽ êm đẹp như hôm nay.
Câu cuối Thương Nguyên hạ thấp giọng nhưng rơi vào tai đám người lại khiến chúng lạnh toát, lỗ rõ ý cảnh cáo bên trong. Hoàng Long cùng đám kia đã sợ càng thêm run, nhưng Minh Ca cũng không thay đổi quá nhiều. Hắn không cảm thấy ngoài ý muốn vì hắn hiểu rõ vị này hôm nay sẽ không ra tay nhưng nói được sẽ làm được. Về sau phải thu sếp cho Hoàng Long một chút, nếu không thì bản thân phải có một đường lui.
Trong câu "không thể giết người bừa bãi trước mặt nhiều người thế này" gần như có thể hiểu rằng nếu hôm nay có ít người hơn thì Hoàng Long chắc chắn chết không tìm được xác. Với thủ đoạn của Thương Nguyên thì điều này hoàn tàn có thể không cần nghi ngờ.
- Vâng, tôi hiểu.
Minh Ca cúi đầu trả lời
Lúc ngẩng lên đã không thấy bóng dáng Thương Nguyên đâu. Từ khi hai bên gặp nhau đấu võ mồm cho đến khi bóng dáng Thương Nguyên biến mất trôi qua chưa đầy 10 phút. Trên đường trở về, Thương Nguyên lấy điện thoại ra có vẻ như là để nhắn tin cho ai đó.
Về đến nhà, Huyền Linh nhìn thấy cậu cũng chỉ nhìn ngó sơ qua, thấy cậu không có vấn đề gì mới gật gật đầu tiếp tục cùng Dì Mai làm bữa trưa, bố của Thương Nguyên là quân nhân, đa số thời gian ở cơ quan, mẹ thì làm tại một công ty địa ốc thì đa số thời gian trong ngày nếu không phải ở công ty thì cũng ở các công trình, dự án để giám sát nên việc ở nhà buổi trưa cũng khá hiếm. Thế nên buổi trưa ở nhà cũng chỉ có mẹ con Dì Mai và Thương Nguyên là ở nhà.
- Dì Mai ơi, có gì ăn không. Con đói quá.
Ai đã từng chứng kiến cảnh tượng khí thế bức người, ánh mắt lăng lệ của Thương Nguyên khi nãy nhất thời sẽ không thể tiêu hóa nối vẻ thân thiện mang chút vẻ làm nũng của cậu ta lúc này. Bữa cơm trưa chỉ có 3 người nhưng diễn ra cực kỳ vui vẻ, lúc ăn xong Huyền Linh oẳn tù tì với Thương Nguyên xem ai sẽ là người rửa chén, không may cho Thương Nguyên trưa nay cậu lại thua Huyền Linh.
Đàn ông đã nói là phải làm, không làm thì không được nói. Cậu rất nhớ lời dạy này của bố nên tuyệt đối sẽ phải làm theo. Nhưng với tâm thế của một người chịu ơn, thế nên Dì Mai sẽ không thể để Thương Nguyên làm công việc nhà trong khi mình ngồi chơi, nhưng cũng Dì cũng biết lòng tư trọng của cậu thế nên bà cũng phụ cậu trong những công việc khác.
- Cậu ăn gian, bình thường mình thua mẹ cũng đâu có phụ mình.
- Nguyên nó cũng đâu có vi phạm ước định, ban đầu các con nói ai thua thì rửa chén còn gì, mẹ chỉ phụ nó tráng chén mà thôi, chén vẫn do tự tay Nguyên rửa cơ mà.
Đăng bởi | sinhthoi |
Thời gian |