Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1796 chữ

Tháng sáu, nóng như đổ lửa!

Trong một căn phòng của khách sạn Nộ Châu.

“ Diệp Vô Song, cái đồ mặt người dạ thú nhà ngươi, hôm qua ta bảo ngươi đến trường đón Uyển Hề, kết quả thì sao chứ, ngươi lại dám chuốc say em gái ta, lén lút đưa nó vào khách sạn, làm nhục nó, ta thực sự không ngờ rằng, ngươi lại khốn nạn như vậy.”

Lâm Thanh Tuyền đứng bên cạnh giường, nhìn thấy cảnh tượng bẩn thỉu trong phòng, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, tát vào mặt Diệp Vô Song một cái.”

Bốp!

Vẻ mặt Diệp Vô Song ngơ ngác, hắn ta đang trần như nhộng nằm trên giường, trong lòng còn có một mỹ nhân đẹp tuyệt trần đang ngủ say, bất ngờ thay đó là cô em vợ của mình, Lâm Uyển Hề!

“ Thanh Tuyền, nói ra cũng là tôi đáng trách, nói tôi biết anh ta là loài cầm thú như vậy, lúc gặp anh ta ở quán bar vào tối qua kiểu gì tôi cũng sẽ ngăn anh ta lại.”

Tào Thiên Vũ sợ rằng thiên hạ bất loạn, đứng một bên làm rối thêm, chuyện xảy ra ngày hôm nay, tất cả là do hắn ta đã sắp xếp trước.

Hắn ta luôn nhung nhớ đến Lâm Thanh Tuyền, muốn mượn chuyện này để khiến Lâm Thanh Tuyền hoàn toàn thất vọng về Diệp Vô Song.

Diệp Vô Song cau mày, thiện ý nói: “Thanh Tuyền, không giống như em nghĩ đâu, em nghe anh giải thích đã.”

Tối qua, Lâm Uyển Hề nhất quyết muốn đi bar cùng với hội bạn thân, Diệp Vô Song lo lắng cho sự an toàn của cô nên đã đi theo cô suốt.

Sau khi đỡ được cho cô hai ly rượu liền ngất đi, bất tỉnh nhân sự, sau đó xảy ra chuyện gì, Diệp Vô Song hoàn toàn không hay biết.

Kết quả sau khi tỉnh lại, lại ngủ chung giường với cô em vợ, cho dù là tên ngốc cũng biết rằng cho rượu có vấn đề, tám, chín phần mười là đã được sắp xếp trước.

Lâm Thanh Tuyền tức giận nói: “ Còn gì để giải thích sao? Tận mắt tôi nhìn thấy hai người ngủ chung giường với nhau.”

Hai người cãi nhau ồn ào, khiến Lâm Uyển Hề đang ngủ bị đánh thức, khi cô nhìn cảnh tượng trong phòng, giật mình hoảng hốt, kéo chăn che chắn mình một cách cẩn thận.

Trên tấm ga giường trắng có một vết đỏ hồng có thể thấy một cách rõ ràng!

Lâm Uyển Hề choáng váng như bị sét đánh, sững người tại chỗ.

Ta bị làm nhục, người làm nhục mình lại còn chính là anh rể trên danh nghĩa.

Sau này ta phải làm sao chứ?

Lâm Uyển Hề càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng nhịn không liền bật khóc, nước mắt rơi như mưa, nắm lấy chiếc gối phía sau lưng đập.

“ Bỉ ổi, vô liêm sỉ, đê tiện! Lại có thể nhân lúc tối qua ta say mà làm nhục ta, ta sẽ kiện ngươi ra toàn để ngươi ngồi tù cả đời.” Lâm Uyển Hề nghiến răng nghiến lợi, quay về phía Lâm Thanh Tuyền, khó nức nở nói: “ Chị, chị nhất định phải báo thù cho em.”

Lâm Thanh Tuyền nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lâm Uyển Hề, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Vô Song, nhẹ nhàng ôm Lâm Uyển Hề vào lòng, an ủi nói: “Uyển Hề, đừng khóc, chị nhất định sẽ báo thù cho em.”

“ Vâng!”

Lâm Uyển Hề nước mắt lưng tròng, uể oải gật đầu.

Diệp Vô Song nhanh chóng mặc quần áo, mở mồm giải thích: “Thanh Tuyền, anh chỉ đơn giản là ngủ chung với Uyển Hề thôi, không có bất kỳ quan hệ gì hết.”

Sắc mặt Lâm Thanh Tuyền lập tức trở nên lạnh lùng, tức giận nói: “ Diệp Vô Song, đã đến lúc này rồi mà anh còn ngụy biện à, có thể có chút trách nhiệm của đàn ông được không?”

Diệp Vô Song cứng họng, có nỗi khổ không nói nên lời.

Lúc này thực sự hắn ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, nhưng hắn ta biết rõ, bản thân vốn dĩ không xảy ra chuyện gì với Lâm Uyển Hề.

Im lặng hồi lặng, Diệp Vô Song cố gắng giải thích: “ Những gì anh nói đều là sự thật, tối qua Uyển Hề cùng với nhóm bạn thân của cô ấy đi vào bar chơi, anh sợ cô ấy xảy ra chuyện nên mới đi cùng cô ấy, uống đỡ cô ấy hai ly rượu trên bàn rượu, ly rượu đó có thể đã bị người ta động thủ, sau khi anh uống thì ngủ say như chết đến tận bây giờ, nên không thể xảy ra chuyện gì với cô ấy được.”

Tào Thiên Vũ chỉ vào vết máu đỏ hồng trên giường, giả vờ tức giận nói: “Vậy vết máu đỏ trên giường kia ngươi giải thích thế nào đây? Ngươi coi Thanh Tuyền bị mù rồi sao?”

Cũng may ông đây lanh trí, sai người đổ máu giả lên giường trước, ta không tin lần này không đạp đổ được ngươi.

“ Ta không biết, nhưng chắc chắn không phải là Uyển Hề.”

Diệp Vô Song cố gắng giải thích, “ Thanh Tuyền, xin em hãy tin anh.”

Mặt Tào Thiên Vũ thay biến sắc, cố gắng chế giễu: “ Đừng ở đây trốn tránh trách nhiệm nữa, tối qua chính mắt ta nhìn thấy ngươi đưa Uyển Hề rời đi, lúc đó ta còn tưởng rằng ngươi muốn đưa Uyển Hề về nên không cản lại, không ngờ rằng ngươi lại có dã tâm như vậy, thừa cơ lợi dụng cô ấy, quả thật là một tên cầm thú, dám làm không dám nhận, ngươi có phải là đàn ông không? Thanh Tuyền gặp phải ngươi, đúng là hỏng cả tám đời.”

Những lời giải thích cứ lặp đi lặp lại, khiến Lâm Thanh Tuyền vô cùng chán ghét, bởi vì cô cho rằng Diệp Vô Song đang ngụy biện.

Đột nhiên, Lâm Thanh Tuyền không quan tâm đến hình tượng nữa mà hét lên.

“ Đủ rồi! Diệp Vô Song, hôm nay coi như tôi đã nhìn rõ anh rồi, từ đầu đến cuối chỉ là một tên vô tích sự, ngay cả dũng khí nhận sai cũng không có.”

“ Kết hôn ba năm, tôi tưởng rằng thông cảm và sự bao dung vô hạn của tôi có thể khiến anh thay đổi tốt hơn, nhưng không hề, anh vẫn cứ giống như trước kia, mặc kệ đánh mắng vẫn không phản kháng, nói khó nghe một chút, ngay cả con chó nhà họ Lâm anh cũng không sánh bằng.”

“ Vì anh, tôi đã phải chịu quá nhiều áp lực, trở thành trò cười cho cả Nộ Châu này, nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn không có ý định rời bỏ anh.”

“ Vô tích sự thì vô tích sự, ít nhất có thể ở nhà lau nhà, nấu cơm, giặt quần áo, làm một nội trợ nam.”

“ Nhưng anh lại có thể xuống tay với Uyển Hề, làm nhục cô ấy, cô ấy lại chính là em vợ của anh, chuyện này nếu chuyền ra ngoài, sau này anh bảo tôi và Uyển Hề phải nhìn mặt mọi người thế nào cơ chứ?”

“ Bảo vệ anh suốt ba năm, tôi thật sự mệt rồi, ngày mai, đi đến Cục Dân sự để ly hôn với tôi.”

Trong ánh mắt của Tào Thiên Vũ tràn ngập sự đắc ý, coi như là đã thành công rồi, mỹ nữ tuyệt sắc như Lâm Thanh Tuyền chỉ có thể thuộc về hắn mới đúng, đợi hai người ly hôn, hắn ta sẽ lập tức đến trước cửa cầu hôn. Lâm Thanh Tuyền đã không còn hy vọng gì với Diệp Vô Song nữa, nói xong những lời này, cô bảo Diệp Vô Song và Tào Thiên Vũ quay lưng lại, đợi đến khi Lâm Uyển Hề mặc xong quần áo, ba người cùng nhau rời khỏi phòng.

Diệp Vô Song sững sờ nhìn ba người rời đi, khóe miệng động đậy, rõ ràng là muốn nói gì đó, nhưng lại mắc kẹt trong cổ họng, vô cùng khó chịu.

Thanh Tuyền!

Anh ở nhà họ Lâm nhẫn nhịn suốt ba năm, giả vờ là tên vô tích sự ai cũng có thể bắt nạt, nhưng tất cả đều là vì em.

Nếu như anh bị kẻ thù phát hiện, cả nhà họ Lâm sẽ bị tiêu diệt.

Khi anh không còn sức lực để bảo vệ em, anh thà rằng mỗi ngày ở nhà không ra ngoài, làm một thằng phế vật!

Diệp Vô Song đi giày chạy theo ra ngoài, muốn tiếp tục giải thích với Lâm Thanh Tuyền, nhưng khi ra ngoài, lại không nhìn thấy bóng dáng Lâm Thanh Tuyền đâu nữa, có lẽ đã rời đi rồi.

“ Về nhà rồi giải thích vậy!”

Chuyện đến nước này chỉ đành vậy thôi, lúc Diệp Vô Song định về nhà, đột nhiên bên đường xuất hiện một bé gái.

Bé gái chỉ khoảng năm, sáu tuổi, mặt mũi vô cùng xinh xắn, đáng yêu, đầu tròn tròn, mặc một chiếc váy trắng nhỏ, đứng một mình lẻ loi, trơ trọi, không có người lớn bên cạnh, nhìn những chiếc xe đi qua đi lại.

Đứa bé này không đi phải là đi lạc rồi chứ?

Diệp Vô Song vừa nghĩ như vậy, đột nhiên, bé gái lao ra giữa đường, trước mặt có chiếc xe đang lao tới với tốc độ cực nhanh.

Đây không phải là sự cố ngẫu nhiên, đứa bé đó nhìn thấy chiếc xe lao tới nên mới cố ý chạy ra đường.

Nói cách khác, là tự sát!

“ Bé con!”

Vốn dĩ không có thời gian do dự, Diệp Vô Song lao ra, bất thình lình đưa tay đẩy cô bé ra khỏi chiếc xe đó.

Nhưng bản thân hắn lại bị chiếc xe đâm trúng, bị hất ra xa năm mét, cùng với tiếng kêu đau đớn, Diệp Vô Song ngã xuống đất.

Máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ cơ thể Diệp Vô Song, lan ra khắp nơi.

Diệp Vô Song nhìn bé gái mà mình vừa cứu, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, chậm rãi nhắm mắt.

Một đường thần long vật tổ màu vàng, hiện lên trên cơ thể của Diệp Vô Song, rồi biến mất trong nháy mắt.

Bạn đang đọc Thần Long Ngạo Tế sáng tác bởi Huibj
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huibj
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.