"Ta là Thái Võ Tiên Tôn, người của vạn cổ đệ nhất Hồng Hoang. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là truyền nhân của ta. Ta được trời lớn tạo hóa, dùng võ lập thân, dùng võ gánh vác đại đạo…"
Một hình ảnh bỗng hiện lên trong đầu Diệp Vô Song. Phía trên Tinh Hà vô tận, một người thanh niên áo bào trắng trong tay cầm Tam Xích Thanh Phong, dẫn đầu trăm vạn nhân tộc, đối kháng với dị tộc. Hắn ta thi triển một kiếm Khai Thiên Tịch Địa, đốt lửa toàn bộ Tinh Hà.
Đây là cảnh tượng cuối cùng trước mặt Thái Võ Tiên Tôn. Ong. Trong lúc đó, đột nhiên kiến thức vô tận điên cuồng tràn ngập vào trong tâm trí của Diệp Vô Song.
Pháp quyết tu hành, y thuật huyền diệu, phong thủy ngũ hành......
Kèm ttheo đó là một giọng nói trầm thấp như tiếng rồng ngâm, khiến đầu Diệp Vô Song đau muốn nứt ra, lập tức bất tỉnh.
Đợi đến khi tỉnh lại thì Diệp Vô Song lại phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, vết thương trên người đã khỏi hẳn.
"Vậy mà ta lại không chết?"
Diệp Vô Song bỗng cảm thấy khó hiểu.
Theo lý thuyết, lúc đó tốc độ của chiếc xe nhanh như vậy, chắc chắn ta không còn cơ hội sống mới đúng.
Chẳng lẽ nguyên nhân lại là vì Đằng Long Huyết Ngọc?
Diệp Vô Song suy nghĩ đến đây, hai mắt nhắm chặt lại, khiếp sợ không thôi.
Trong đầu của hắn lại xuất hiện một bộ thiên thư chữ vàng, tên là Thái Võ Thần Quyết. Lần này hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng mọi thứ trước đó không phải là mơ, mà là có thực.
Diệp Vô Song bắt đầu tu luyện Thái Võ Thần Quyết ở trong phòng bệnh. Thần Long Đồ Đằng màu vàng đỏ một lần nữa hiện lên bao quanh cơ thể hắn, rất sống động, như thể lao nhanh vào bên ngoài người Diệp Vô Song.
Cái Thần Long Đồ Đằng màu vàng đỏ này là Đằng Long Huyết Ngọc biến thành, trong đó tích trữ năng lượng vô cùng to lớn.
Cùng lúc đó, ba vùng trên, giữa, dưới và ba khu đan điền trong cơ thể cậu hiện lên một dòng nước ấm áp, tưới nhuần giúp dưỡng ẩm lục phủ ngũ tạng của hắn.
Một lúc sau, Diệp Vô Song từ từ mở hai mắt. Hắn cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, kinh ngạc nói: "Cơ thể với sức mạnh của ta lực vậy mà khôi phục lại rồi."
Ba năm trước đây, Diệp Vô Song là Long Thần trấn thủ cứ điểm phương Đông, là một thần thoại bất bại trong quân đội!
Nhưng cũng chính vào năm đó, cứ điểm phương Đông bị chấn kinh khi xuất hiện di chỉ tu tiên viễn cổ.
Không biết vì lý do gì tin tức lại được truyền ra ngoài, trong lúc nhất thời đã có vài tên ngoại bang lẻn vào di chỉ tu tiên. Để phòng ngừa kho báu bị đánh cắp, Diệp Vô Song dẫn đầu năm tên thủ hạ Hổ Thượng Tướng tiến vào di chỉ. Ở trong đó, bọn họ cùng những tên ngoại bang chém giết lẫn nhau đến đẫm máu. Cuối cùng, toàn bộ tên ngoại bang đều bị tiêu diệt, tất cả năm Hổ Thượng Tướng đều chết trong trận chiến đó.
Tất cả đều nhờ Đằng Long Huyết Ngọc được những tên ngoại bang trộm được từ trong di chỉ tu tiên nên Diệp Vô Song mới có thể may mắn sống sót.
Vào lúc Diệp Vô Song sắp chết, Đằng Long Huyết Ngọc tỏa ra ánh hào quang vô cùng rực rỡ, cứu sống hắn một mạng.
Nhưng từ đây hắn trở thành một tên phế nhân, tay không thể nâng, vai không thể gánh, không thể nào làm được những công việc nặng nhọc.
Khi Diệp Vô Song đi ra, thành quả thắng lợi ngày xưa của hắn bị phe phái đối địch đánh cắp, một thế hệ Long Thần mới được sinh ra, còn hắn thì được cho là đã chết trong trận chiến.
Dưới sự nản lòng thoái chí, Diệp Vô Song mai danh ẩn tích, quay trở về đô thị lại ngẫu nhiên gặp phải Lâm Thanh Tuyền bị lưu manh bao vây chặn đánh. Mặc dù Diệp Vô Song không có sức lực chống cự, nhưng hắn vẫn gắt gao bảo vệ Lâm Thanh Tuyền ở sau lưng, để cô ấy không phải bị vận rủi làm bẩn, cuối cùng hắn bị đánh trọng thương đến cửu tử nhất sinh.
Sau đó hai người ngầm sinh tình cảm rồi kết làm phu thê, Diệp Vô Song lập tức trở thành con rể tới ở rể trong nhà, từ đây hắn ở Diệp gia nhận hết tất cả sự khinh thường.
"Màu thiên thanh chờ mưa bụi, và ta đang chờ nàng....."
Bên trong gian phòng, bỗng nhiên xuất hiện tiếng chuông điện thoại di động du dương. Đây là do Diệp Vô Song đặc biệt đặt cho Lâm Thanh Tuyền.
Diệp Vô Song nhanh chóng nhấc điện thoại di động lên để kết nối.
"Diệp Vô Song, bây giờ ngươi đang ở đâu?" Lâm Thanh Tuyền tức giận nói.
"Bệnh viện!" Diệp Vô Song buột miệng nói ra.
Lâm Thanh Tuyền nghi ngờ nói: "Tại sao ngươi lại phải đến bệnh viện?"
Diệp Vô Song giải thích nói: "Buổi sáng ta bị té lộn mèo một cái khiến chân bị gãy nên đến bệnh viện băng bó một chút."
"Có việc gì không? Có cần ta đến đón ngươi hay không?" Lâm Thanh Tuyền quan tâm hỏi, giọng điệu hơi dịu đi.
"Ta không sao!" Diệp Vô Song mỉm cười, thấy thái độ của Lâm Thanh Tuyền đối với bản thân chuyển biến tốt đẹp, hỏi: "Thanh Tuyền, ngươi không trách ta sao?"
Ngữ khí của Lâm Thanh Tuyền lạnh lẽo, nói: "Buổi sáng ta có đưa Uyển Hề đi bệnh viện kiểm tra một chút. Cơ thể không có vấn đề gì, giống như ngươi đã nói trước đó, nên lần này sẽ tạm thời bỏ qua cho ngươi."
Diệp Vô Song thấp thỏm nói: "Vậy ngươi còn ly hôn với ta hay không?"
"Ngươi cứ như vậy rồi muốn ly hôn với ta sao?" Lâm Thanh Tuyền hừ lạnh một tiếng, nói. Sáng nay cô ấy mang Lâm Uyển Hề đi kiểm tra, phát hiện Lâm Uyển Hề là Hoàn Bích Chi Thân. Cô ấy biết những điều Diệp Vô Song nói đều là thật, lập tức cho rằng hắn bị hãm hại, cơn tức giận cũng tiêu tan một cách tự nhiên.
"Không có không có!" Diệp Vô Song nhanh chóng lắc đầu, cười.
"Tối nay là thọ yến năm mươi tuổi của cha, ngươi không cần đến, tránh cho ta khỏi mất mặt." Lâm Thanh Tuyền đi vào chủ đề.
Cô ấy nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Diệp Vô Song nở nụ cười khổ.
Bây giờ mình ở Diệp gia, càng ngày càng không có địa vị có thể nói, ngay cả tư cách tham gia thọ yến cũng không có.
Cùng lúc đó, cửa phòng bị người đẩy ra, phát ra một tiếng két.
Một người phụ nữ duyên dáng sang trọng với sắc đẹp tuyệt trần bước vào, đi theo sau là một cô gái nhỏ đáng yêu, là người mà Diệp Vô Song đã cứu trước đó.
Người phụ nữ là người của hào môn Triệu gia ở Nộ Châu, tên là Triệu Thiên Nhã, cô gái nhỏ kia chắc chắn là con gái của cô ấy, Triệu Linh Linh.
Lúc trước, Triệu Thiên Nhã từng có một đoạn hôn nhân thất bại. Sau đó, cô ấy ly hôn rồi dẫn theo con gái về nhà mẹ đẻ, một thân một mình dẫn theo Triệu Linh Linh nuôi lớn.
Diệp Vô Song nhìn hai người, giữ im lặng.
Triệu Thiên Nhã nhìn Diệp Vô Song nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Xin chào, Diệp tiên sinh! Tôi tên là Triệu Thiên Nhã, đây là con gái tôi, Triệu Linh Linh. Lần này may mắn nhờ có Diệp tiên sinh, nếu không thì con gái tôi đoán chừng đã bị xe đụng."
Trong lúc Diệp Vô Song đang hôn mê, Triệu Thiên Nhã đã điều tra tất cả thông tin của hắn. Cô ấy biết tên của Diệp Vô Song cũng không có gì là lạ.
Triệu Linh Linh đứng bên cạnh chân Triệu Thiên Nhã, ánh mắt u buồn, không nói tiếng nào, dường như tràn đầy tâm sự.
"Linh Linh, con còn không mau cảm ơn chú ấy đi." Triệu Thiên Nhã nhìn Triệu Linh Linh khiến nhan sắc.
Khuôn mặt nhỏ của Triệu Linh Linh phình lên, không tình nguyện nói: "Cảm ơn chú!"
Đương nhiên Diệp Vô Song nhìn ra điểm này, tò mò hỏi: " Cô Triệu, có phải giữa cô và con gái cô có chút mâu thuẫn hay không?"
"Không có!" Triệu Thiên Nhã ngạc nhiên, "Giữa tôi với con gái tôi luôn rất tốt, vì sao cậu lại hỏi như vậy?"
Diệp Vô Song tỏ vẻ nghi ngờ, nói: "Thật là lạ! Vậy tại sao con gái cô lại muốn nghĩ quẩn đến việc tự sát?"
Lời vừa nói ra, Triệu Thiên Nhã hơi sửng sốt tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc, cau mày nói: "Triệu tiên sinh, có phải cậu lầm hay không? Cậu chắc chắn rằng con gái tôi là tự sát?"
Triệu Thiên Nhã hoàn toàn không tin những lời Diệp Vô Song nói. Bình thường khi ở bên người cô ấy, Triệu Linh Linh biểu hiện cực kỳ nhu thuận, con bé mới có sáu tuổi, nhất định không có khả năng gây ra chuyện tự sát này.
"Chắc chắn là tự sát. Lúc ấy tôi tận mắt nhìn đến, Triệu Linh Linh cố ý lao ra giữa đường cái." Giọng của Diệp Vô Song chắc chắn.
Triệu Thiên Nhã nhất thời nhìn hơi lộn xộn, ngồi xổm nửa người trước mặt Triệu Linh Linh, ân cần nói: "Linh Linh, làm sao con lại nghĩ đến chuyện đó? Có phải là mẹ có chỗ nào không tốt khiến con tức giận hay không?"
Triệu Linh Linh lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Mẹ rất tốt, là do Linh Linh sai, Linh Linh bị bệnh máu trắng, trở thành gánh nặng của mẹ. Các cô đều nói bệnh này của con không thể chữa khỏi ở đây, con còn sống sẽ chỉ uổng công bị bệnh giày vò, liên lụy đến mẹ. Linh Linh không muốn bị những cái ống lạnh như băng kia cắm trên người mình, nó rất đau rất đau, càng không muốn mẹ vì con bị như vậy mà rơi lệ. Cho nên chỉ cần Linh Linh chết đi, mẹ sẽ rất vui sướng.
Triệu Thiên Nhã lập tức cảm thấy mũi chua xót, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: "Con bé ngốc! Nếu con mà chết, mẹ sẽ càng không sống nổi."
Triệu Thiên Nhã nói xong, lập tức gắt gao ôm Triệu Linh Linh vào trong ngực.
Diệp Vô Song ở một bên nhìn, trong lòng vô cùng cảm động.
Thực sự là một cô gái nhỏ hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến cho người ta đau lòng.
Chỉ vì không muốn liên lụy mẹ, mà lựa chọn cách tự sát, cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.
"Me, con xin lỗi!" Triệu Linh Linh cúi đầu.
Diệp Vô Song cẩn thận đánh giá Triệu Linh Linh, quả nhiên giống như cô ấy nói, cô bé bị bệnh máu trắng. Nếu như ở giai đoạn cuối, trên cơ bản là không có khả năng có thể chữa khỏi.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Linh Linh đột nhiên hắt hơi một cái. Trong lỗ mũi chảy ra toàn là máu, sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp ngã, sau đó lập tức bất tỉnh.
Đăng bởi | Huibj |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |