Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1582 chữ

Đây rõ ràng là triệu chứng phát tác của bệnh bạch cầu!

“Linh Linh!”Triệu Thiên Nhã ngay lập tức mở to mắt, thần sắc hoảng loạn, liền ôm lấy Triệu Linh Linh chạy đi, cả hành lang tràn ngập tiếng thét của Triệu Thiên Nhã.

“Bác sĩ, bác sĩ!”

Trong phòng bệnh, chỉ còn lại một người Diệp Vô Song, một mình rơi vào trầm tư.

Giai đoạn cuối bệnh bạch cầu, thật sự không có khả năng chữa khỏi.

Nhưng trong ký ức của tôi Càn Khôn Cửu Trâm có thể chữa khỏi được, sau đó thêm vào những phương thước đặc biệt để điều hòa cơ thể, sức khỏe của Triệu Linh Linh nhất định có thể trở lại bình thường.

Nhưng vấn đề là, trong tay tôi không có cây kim nào, cũng chưa bao giờ sử dụng qua kim châm, cần phải làm quen chút.

Nghĩ vậy, Diệp Vô Song liền ra khỏi phòng bệnh, mua hai túi kim châm ở bệnh viện, sau đó quay trở lại phòng bệnh, mở một túi kim ra lấy chăn coi như cơ thể người, châm kim lên trên, làm quen với Càn Khôn Cửu Trâm.

Càn Khôn Cửu Trâm gồm có chín bước, dương dương tương tế, cửu cung toàn dương, xu cát tị hung, tá thiên nhân truật, kiền khôn định hồn, cải tử hoàn sinh, phủ cập thái lai, thái thượng trấn thần, cửu cửu quy nhất.

Để điều trị cho Triệu Linh Linh chỉ cần bước đầu tiên, điều hòa khí âm dương trong cơ thể.

Phải mất hai mươi phút, Diệp Vô Song mới thành thạo bước đầu tiên của Càn Khôn Cửu Trâm, liền ra khỏi phòng bệnh, đến phòng phẫu thuật.

Vì Triệu Linh Linh tuổi còn nhỏ, Triệu Thiên Nhã cùng mặc áo phẫu thuật vào phòng phẫu thuật hỗ trợ.

“ Mẹ ơi!”

“Không được, đau……đau quá!”

“Mẹ, Linh Linh không muốn làm phẫu thuật.”

Trong phòng phẫu thuật ngập tràn tiếng kêu khóc đến đau lòng của Triệu Linh Linh.

Triệu Thiên Nhã khóc như mưa, vô cùng đau lòng, có một lần muốn ói.

Một vị bác sĩ đến cạnh an ủi: “ Không sao đâu, con gái bà nhất định sẽ khỏe lại,”

Vài giờ sau, Triệu Linh Linh phẫu thuật thành công, được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.

“Linh Linh, con có đói không?”

Triệu Thiên Nhã nắm bàn tay nhỏ bé của Triệu Linh Linh, nhẹ giọng hỏi.

Triệu Linh Linh sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nói: “ Con đói!”

“Vậy mẹ ra ngoài lấy chút đồ ăn cho con, con ngoan nằm ở trong phòng bệnh nhé.” Triệu Thiên Nhã mặc dù cười, nhưng trong mắt lại rưng rưng.

Nói xong, Triệu Thiên Nhã nhìn Diệp Vô Song, mỉm cười với đôi mắt đỏ hoe nói: “ Cậu trước đó đã hôn mê và không ăn gì rồi, rất đói rồi phải không? Cần dùng gì tôi tiện đường mang cho bạn chút đồ”

Diệp Vô Song cười nói: “Cần, từ sáng tới giờ tôi chưa có ăn gì, cũng rất đói rồi.”

Đợi đến khi Triệu Thiên Nhã đi rồi, Diệp Vô Song nhìn Triệu Linh Linh yếu ớt trên giường bệnh, trên người cắm một cái ống dẫn, trong lòng đột nhiên cảm thấy thương xót.

Em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, đáng lẽ phải có một tuổi thơ đẹp, nhưng lại bị giày vò chỉ vì căn bệnh bạch cầu.

“Linh Linh, vừa rồi rất đau phải không?”

Diệp Vô Song cười nhẹ một cái, nhẹ nhàng xoa đầu Triệu Linh Linh.

Triệu Linh Linh bĩu môi, tức giận nói: “Rất đau! Nhưng thấy mẹ cười, cháu không thấy đau nữa, bởi vì cháu kêu đau, mẹ sẽ rất đau lòng, cháu sẽ là một gánh nặng.”

Nói đến cuối, Triệu Linh Linh cảm thấy có lỗi liền cúi đầu xuống.

Diệp Vô Song nhẹ giọng nói: “ Chú có một cách chữa bệnh tốt cho cháu, giúp cháu từ giờ về sau sẽ không bị căn bệnh giày vò, mẹ cháu cũng sẽ không còn phải đau lòng nữa.”

“ Nhưng mà……” Triệu Linh Linh không tin, “ Mọi người đều nói bệnh bạch cầu của cháu không chữa khỏi được, chỉ có thể từ từ chờ chết!”

“Ai nói vậy? Chú có thể chữa khỏi.” Diệp Vô Song nhoẻn miệng cười.

Triệu Linh Linh e dè nói: “Thật sao ạ?”

Diệp Vô Song gật đầu, “ Cháu thật đáng yêu, chú sao có thể lừa cháu được?”

Đôi mắt lim dim của Triệu Linh Linh bỗng có một tia hy vọng, ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Vô Song, ngây ngô nói: “ Vậy chú có thể chữa bệnh được cho cháu phải không?’

Diệp Vô Song nhẹ nhàng nói, “Đương nhiên có thể rồi, chỉ cần cháu ngoan ngoãn hợp tác với chú, bệnh của cháu sẽ được chữa khỏi.”

“ Dạ vâng, cháu nhất định sẽ nghe lời chú.” Triệu Linh Linh gật gật cái đầu nhỏ của mình.

“ Vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu nhé.”

Diệp Vô Song lấy ra một túi kim châm, nhìn mất cái ống cắm trên người Triệu Linh Linh, rút chúng ra.

“Vâng”

Triệu Linh Linh cắn chặt răng, đau nhưng không kêu.

Lúc này, tay trái của Diệp Vô Song đặt trên người Triệu Linh Linh, năng lượng trong cơ thể chuyển động, luồng khí ấm gợn sóng, vận vào bên trong cơ thể, truyền đều vào lục phủ ngũ tạng của Triệu Linh Linh, những vết thương trên cơ thể của cô bé dần dần lành lại có thể nhìn được bằng mắt thường.

Ngay sau đó, Diệp Vô Song cởi áo của Triệu Linh Linh, cắm cây kim trong tay lên người cô bé, khúc trì huyệt, huyết hải huyệt, chế ố huyệt,……

Triệu Linh Linh cảm thấy ấm áp, thoải mái đi vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, cây kim đột nhiên rung lên, phát ra tiếng kêu nhỏ.

Càng kỳ lạ hơn là, trên mặt kim xuất hiện một bánh xe âm dương trong suốt, từ từ quay tròn.

Một nửa số kim chuyển dần sang màu đen với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, đây là khí bệnh trong cơ thể của Triệu Linh Linh, chỉ cần khí bệnh biến mất, khí âm dương trong cơ thể của Triệu Linh Linh sẽ tự nhiên cân bằng trở lại, bệnh bạch cầu cũng sẽ được chữa khỏi.

“ Cuối cùng cũng bình phục rồi.”

Mười phút trôi qua, điều trị xong, Diệp Vô Song rút hết kim châm trên người Triệu Linh Linh ra, ném vào thùng rác, định mặc áo cho cô bé, hai tay đúng lúc đặt trên ngực cô bé.

Nhưng ngay lúc đó, Triệu Thiên Nhã xuất hiện ngoài cửa với cơm trên tay.

“Cậu……. Cậu đã làm gì với con gái tôi?”

Triệu Thiên Nhã điên cuồng chạy lại, hất tay của Diệp Vô Song ra, chất vấn: “ Ai cho cậu rút ống dẫn ra khỏi người con gái tôi, đây là thiết bị y tế duy trì sự sống cho con bé, nếu con bé không may xảy ra chuyện thì phải làm sao? Còn nữa, tại sao cậu muốn cởi áo của con bé, tay còn đặt lên ngực, có phải cậu muốn quấy rối con bé không?”

Dứt lời, Triệu Thiên Nhã liền gọi Triệu Linh Linh.

“ Linh Linh, con mau mở mắt ra nhìn mẹ.”

Triệu Linh Linh không đáp lại, vẫn chìm trong giấc ngủ.

Do ảnh hưởng của Cản Khôn Cửu Châm, cô bé tạm thời chưa tỉnh lại ngay.

“Cậu rốt cuộc đã làm gì con gái của tôi? Nói mau!” Triệu Thiên Nhã dùng sức kéo cổ áo Diệp Vô Song.

Diệp Vô Song giải thích: “ Xin cô bình tĩnh, tôi vừa điều trị bệnh bạch cầu cho Linh Linh, hiện cô bé đã bình phục rồi.”

Triệu Thiên Nhã tức giận nói: “ Cậu đùa sao? Ngay cả bác sĩ trong bệnh viện điều trị đều bó tay với bệnh bạch cầu, cậu làm sao có thể chữa được?”

Tiếng ồn ào trong phòng bệnh đã thu hút nhiều bệnh nhận trong viện.

Mọi người đứng ở cửa, chỉ trỏ vào Diệp Vô Song nói lạnh lùng.

“Đây còn là người sao? Ngay cả một đứa bé sáu tuổi cũng không bỏ qua, đúng là không bằng cầm thú mà.” Một người tức giạn hét lên.

“Cậu có biết hành vi của cậu sẽ khiến tâm hồn của một đứa trẻ bị tổn thương nặng nề không?”

“ Đồ cặn bã, đồ biến thái chết đi! Vẫn còn ngụy biện sao, đều bị mọi người bắt tại trận, cậu còn gì để giải thích?”

Sắc mặt Diệp Vô Song thay đổi, nói to: “ Tất cả điều tôi vừa nói là sự thật, tôi thật sự đã điều trị cho Linh Linh.”

“ Diệp Vô Song, tôi vốn tưởng cậu là một chính nhân quân tử, không ngờ rằng cậu là một kẻ biến thái, dám làm không dám nhận! Cậu đợi đấy, tôi giờ sẽ đi gặp bác sĩ, nếu Linh Linh thật sự gặp chuyện, ngay cả khi trước đó cậu đã cứu con bé ột mạng, tôi cũng sẽ không để yên cho cậu đâu.” Triệu Thiên Nhã nghiến răng nói, sau đó liền chạy ra ngoài phòng bệnh.

Bạn đang đọc Thần Long Ngạo Tế sáng tác bởi Huibj
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huibj
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.