Không lâu sau, Triệu Thiên Nhã cùng với một vị lão bác sĩ trong trạng thái vô cùng lo lắng quay trở về.
Lão bác sĩ mái tóc bạc trắng này, gọi là u Dương Thành , là người có tiếng trong giới y học của Nộ Châu, đối với chứng bệnh máu trắng này có kiến thức sâu sắc.
Triệu Thiên Nhã lo lắng nói: “ u dương lão gia, ngài mau xem cho con gái tôi với.”
“Được rồi!”
u Dương Thành bắt mạch cho Triệu Linh Linh, cảm thấy ngạc nhiên,ông ấy kêu lại một vị bác sĩ rút một ống máu của Triệu Linh Linh , đem đi thí nghiệm.
Triệu Thiên Nhã nhìn chằm chằm Diệp Vô Song , giọng đầy lo lắng nói: “ cơ thể con gái tôi như thế nào rồi?”
u Dương Thành sắc mặt cổ quái, im lặng một hồi lâu không lên tiếng.
Đúng thật là kì quái, đứa trẻ này không có bệnh à!
Nhìn thấy u Dương Thành trầm mặc, tim của Triệu Thiên Nhã như nhảy lên: “Con gái của tôi không lẽ đã xảy ra chuyện rồi chứ?”
Trong lúc u Dương Thành trầm tư suy nghĩ, không nói một lời.
Một giây sao, Triệu Thiên Nhã đột nhiên mặt hướng về Diệp Vô Song, lạnh lùng nói: “ Cậu là tên khốn nạn, Tôi muốn cậu đền mạng cho con gái của tôi”
Vào lúc này, u Dương Thành mở miệng nói: “ Cô hiểu lầm rồi, trạng thái cơ thể con gái cô rất tốt, bước cuối cùng là kiểm tra máu như thường lệ.”
u Dương Thành có chút lúng túng, theo ông ấy kiểm tra, Triệu Linh Linh không có chứng bệnh máu trắng, nhưng mà trên đường đến đây, Triệu Thiên Nhã vẫn luôn miệng nói con gái cô ấy bị chứng máu trắng.
Trong một thời gian, u Dương Thành cho rằng phán đoán của mình là sai.
Đợi đến khi bác sĩ đem báo cáo xét nghiệm quay trở lại , u Dương Thành cẩn thận xem xét lại, nhíu mày nói: “Con gái của cô căn bản không có chứng máu trắng, chỉ là cơ thể có chút yếu nhược mà thôi, cô lúc nãy sau vẫn luôn nói với ta là con gái của cô mắc chứng bệnh máu trắng?”
“Cái gì?” Triệu Thiên Nhã kinh ngạc trong phút chốc, “Con gái của tôi không bị bệnh máu trắng?”
u Dương Thành gật đầu nói: “ Ta có có thể chắc một trăm phần trăm với cô, không có bệnh!”
Mọi người ồ lên!
Triệu Thiên Nhã chú ý đến Diệp Vô Song , trong lòng vô cùng cảm kích.
Một tên rể phế vật, làm sao có được y thuật thần kỳ như vậy?
Đây là chứng máu trắng đó, xét trên lịch sử y học là chứng bệnh khó chữa, hàng vạn người trước kia đều không tìm được giải pháp.
Kết quả là bị Diệp Vô Song chữa trị một cách đơn giản.
“Thúc Thúc, Cháu cảm thấy cơ thể thật thoải mái, có phải chú đã trị chứng bệnh máu trắng cho con rồi không?” Triệu Linh Linh tỉnh lại, cười nhíu mày.
Diệp Vô Song nở nụ cười nói: “Đương nhiên là trị xong rồi.”
“Woa!” Triệu Linh Linh kích động nhảy lên nhảy xuống trên giường
“Sao có thể được” Triệu Thiên Nhã mở to mắt kinh ngạc, “ Thật sự cậu đã làm được sao?”
Diệp Vô Song ngữ khí bình thản nói: “ Đúng là tôi”
Ngạc nhiên!
Bụng của Triệu Linh Linh réo lên một tiếng, cô ấy sờ vào bụng của mình, “mẹ ơi, Linh Linh đói quá à, con muốn ăn cơm.”
Triệu Thiên Nhã kích động khóc không thành tiếng, lấy tay che miệng, mắt ngấn lệ, nhanh chóng quay sang Diệp Vô Song cảm ơn.
“Diệp Tiên Sinh, là do tôi lúc nãy hiểu lầm cậu, thật là xin lỗi, vô cũng biết ơn cậu đã cứu con gái của tôi.”
“Không sao!” Diệp Vô Song tuỳ tiện lắc lắc tay, “Chỉ là có duyên”
u Dương Thành nhìn về hướng Triệu Thiên Nhã, cực kì kinh ngạc nói: “Ý cô là, chứng máu trắng của con gái cô là do vị thanh niên trẻ tuổi này trị à?”
“Đúng vậy! Còn là chứng máu trắng thời kỳ cuối.”
Theo cái gật đầu của Triệu Thiên Nhã, u Dương Thành đỏ cả mặt, kích động không gì bằng, đến mức tiếng thở dài mạnh phát ra một cách vô thức
Ông ấy vốn là chuyên gia trong lĩnh vực bệnh máu trắng, là người rõ nhất bệnh này có độ khó cực cao, muốn chữa bệnh trong thời gian ngắn như vậy còn khó hơn là lên trời
Nhưng mà trước mặt tên tiểu tử này, lại nhẹ nhàng trị khỏi, trong lịch sử y học mà nói, tuyệt đối là một chuỵênn thần kỳ.
u Dương Thành đi đến trước mặt Diệp Vô Song, cười và nói: “ ta là u Dương Thành, chuyên gia trong lĩnh vực máu trắng, đối với chứng bệnh này từ đầu đến cuối không có cách chữa trị nào là tốt nhất cả, dám hỏi ngươi trị như thế nào?”
Diệp Vô Song sắc mặt bình thản đáp: “một loại thuật châm cứu thần kì, được gọi là càn khôn cửu châm.”
u Dương Thành với gương mặt đầy nghi hoặc, không thể nào tin được, nói: “ càn khôn cửu châm? Châm pháp thần kỳ này tồn tại ở thời thượng cổ, không phải sớm đã thất truyền rồi sao? Làm sao ngươi biết được? Lẽ nào ngươi là truyền nhân của càn khôn cửu châm? “
Diệp Vô Song gật đầu: “đúng! Ta là truyền nhân của Càn khôn cửu châm.”
u Dương Thành có chút thất thần, ngữ khí gấp gáp nói: “ Các hạ có thể thi triển lại một lần càn khôn cửu châm không? Để ta quan sát một lần.”
Nếu thật sự là càn khôn cửu châm, hắn ta có thể dẫn dắt cả y học cổ truyền của Hoa hạ, loại đi hết những nhược điểm.
Diệp Vô Song cự tuyệt nói: “Xin lỗi, bây giờ ta rất bận, tạm thời không có thời gian.”
Lão đầu này muốn không làm mà vẫn có ăn, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.
u Dương Thành gương mặt lộ ra vẻ khó chịu, nhưng mà nghĩ đến càn khôn cửu châm, ông ấy tiếp tục mặt dày dính vào Diệp Vô Song
“Ta sẽ không khiến ngươi chịu thiệt mà thi triển càn khôn cửu châm đâu, ta sẽ trả cho ngươi thù lao hậu hĩnh mà.”
Lão đầu này cứ dính vào, Diệp Vô Song bắt đầu thiếu kiên nhẫn, chỉ đành nói: “ Ta hiện nay thể lực không đủ để thi triển Càn khôn cửu châm, nhưng mà còn mấy cây châm trong thùng rác vừa rồi ta có dùng qua, ngươi có thể đi xem xem.”
Lời nói vừa dứt, u Dương Thành chạy tới thùng rác, không ngừng lục lọi bên trong.
Diệp Vô Song tiện tay lấy vài hộp cơm, quay người đi về phòng bệnh của mình ăn cơm.
Điều mà Diệp Vô Song không ngờ tới, u Dương Thành lại cầm cây kim châm đen này chạy lại kiếm hắn.
Trong toàn bộ quá trình, u Dương Thành từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Diệp Vô Song , khiến hắn ta cảm thấy bực bội, đến ăn cơm cũng không được tự do
“Ngươi cứ nhìn ta mãi làm gì?” Diệp Vô Song ngại ngùng nói.
u Dương Thành cười ngượng ngùng nói: “Ta muốn hỏi ngươi vấn đề trên phương diện y học, ngươi vừa nãy đang ăn cơm, ta không tiện mở miệng hỏi, sợ là làm phiền ngươi.”
“Ngươi hỏi đi!” Diệp Vô Song thiếu kiên nhẫn nói
Làm gì có chuyện như vậy, cứ dính lấy người khác không buông.
u Dương Thành cười nói: “ Người là làm thế nào đem độc tố trong người bệnh nhân, dùng kim châm toàn bộ lấy ra hết?”
Diệp Vô Song giải thích nói: ”Không có gì đơn giản hơn là nhất nguyên luận! thái cực nhất khí sinh âm dương, âm dương hoà hợp sinh ngũ hành, ngũ hành nảy sinh bao hàm vạn vật. Càn khôn cửu châm lại là phương pháp cân bằng âm dương nhị trong cơ thể người, thông qua việc lấy khí bổ châm, đem khí âm toàn bộ trong cơ thể loại bỏ.”
“Đúng Đúng Đúng! Nói rất có lý.”
u Dương Thành càng nghe cảm thấy cực kì xuất sắc, Diệp Vô Song có những hiểu biết độc đáo, mỗi cái đều làm cho ông ấy càng cảm ngộ sâu sắc.
Nghe đến cuối cùng, u Dương Thành thở một hơi dài
“Nghe một lời của ngươi như đọc trăm cuốn sách, cảm giác ta đọc sách mấy năm nay đều là công không, không biết các hạ có hứng thú, đến bệnh viện trung ương Nộ Châu nhậm chức không?”
Vào đúng lúc này, Triệu Thiên Nhã cầm một bức tranh chữ tiến vào bên trong
“ u Dương lão gia tử, có phải tôi đến không đúng lúc không?” Triệu Thiên Nhã cười gượng
Diệp Vô Song liền mượn có đó đuổi u Dương Thành đi, liền nói: “ ta và Triệu nữ sĩ có chuyện cần bàn, Ngươi ra ngoài trước đi.”
“Được được được”
u Dương Thành cười khà khà lui ra bên ngoài.
Triệu Thiên Nhã mỉm cười nói: “Cậu lần này đã cứu mạng của con gái tôi, tôi vẫn chưa kịp báo đáp cậu, mấy cái này tôi hết lòng vì cậu chọn ra những lễ vật, cậu nhất định phải nhận, không được phép từ chối.”
“Cô đây là làm khó tôi a.” Diệp Vô Song nói một câu khách khí, nhận lấy lễ vật.
Tuy vậy, khi mở bức tranh chữ ra, Diệp Vô Song đột nhiên sững sờ, sắc mặt nghiêm trọng nói: “ Quả thật là dốc lòng chọn ra lễ vật tặng tôi.”
Triệu Thiên Nhã cười nói: “Sao vây? Vừa ý không?”
“Vô cùng hài lòng”
Diệp Vô Song đem bức hoạ trong tay cuộn thành cuộn tròn, dùng một sợi dây kim sắc quấn chặt, vì sợ bị tổn thất.
Cùng lúc đó trong lòng hắn sực nhớ ra một chuyện
Buổi tiệc thọ tối hôm nay, hắn ta không đi không được
Ba năm nay hắn ta tại diệp gia mất đi tôn nghiêm, đây là lúc mà giành lại toàn bộ rồi.
Đăng bởi | Huibj |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |