Tiêu Gia
Rời khỏi Tuyết Hương Lâu, Mộc Chiến bước đi trong tiếng gió rít và mưa tuyết lạnh lẽo.
Lúc này trời cũng đã tối, vầng nguyệt lặng lẽ treo cao, lấp ló qua từng khoảng trống nhỏ giữa những tầng mây dày đặc, như chứng kiến bước chân của một kẻ lữ hành đang tìm kiếm chút bình yên.
Hắn định đến một khách điếm nào đấy để nghĩ ngơi một chút, cũng có thể lấy Thanh Huyền Đan Đỉnh ra luyện tay một phen, lâu lắm rồi hắn không tập trung luyện đan.
Trong lúc Mộc Chiến đang lững thững trên đường tìm nơi an tĩnh, chợt nghe thấy phía trước có tiếng huyên náo, tiếng cười chế giễu vang lên giữa đêm.
Hắn nhíu mày, bèn bước nhanh hơn để xem chuyện gì đang xảy ra.
Bước chậm đến gần, hắn thấy một thiếu gia áo lụa, dung mạo tuấn tú nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ kiêu ngạo và sở hữu.
Trước mặt hắn là một nữ tu sĩ thanh lệ, đôi mắt trong trẻo nhưng ngập tràn khó chịu khi bị thiếu gia kia tóm lấy cánh tay, như muốn ép nàng phải đi theo hắn.
“Tiểu thư, nàng chớ phản kháng. Bổn thiếu chỉ muốn uống một ly rượu cùng nàng, nghe một bản cầm thật hay giữa đêm trăng rằm như thế này, nào phải là điều xấu xa!”
Thiếu gia áo lụa lên giọng cười nhạt, ánh mắt tự mãn không hề che giấu.
“Tiêu Thần thiếu gia, xin hãy tự trọng!”
Nữ tu sĩ khẽ rút tay, lùi lại một bước, ánh mắt toát lên vẻ cảnh giác, nhưng rõ ràng không muốn tạo ra phiền phức nơi đây.
Đám đông xung quanh cũng không ai dám can thiệp, chỉ lặng lẽ quan sát.
“Aiz, lại là Tiêu Thần sao?!”
“Chậc, lại thêm một tiểu cô nương sắp rơi vào ma trảo của hắn rồi..Sao không ai trừng trị hắn nhỉ?!”
“Hừ, đồ ngu, không biết Tiêu gia là đại gia tộc tại Tuyết Nguyệt Thành sao? Ở đây làm gì có ai dám đứng ra đối đầu với cả Tiêu gia cơ chứ!”
Tiêu Thần chữ nghe chữ không đám đông xung quanh thầm thì, nhưng hắn không thèm quan tâm.
Hắn đã nhìn trúng nữ tu sĩ này lâu lắm rồi, giờ mới có thời gian đi thu phục, bắt nàng về làm lô đỉnh cho hắn tu luyện.
Tiêu Thần hắn làm việc cũng chẳng thèm quan sát sắc mặt ai, ngươi muốn đối đầu với cả Tiêu gia thì cứ ra mặt, bổn thiếu không ngại đâu.
Vì vậy, Tiêu Thần không một chút lo lắng, vẻ mặt dâm tà nhìn về thân ảnh nữ tu sĩ, hắn không thể chờ đợi được mà bắt nàng về.
Ngay khi Tiêu Thần định tiến thêm bước nữa, một bóng người từ bên cạnh lao ra chắn trước nữ tu sĩ, giọng nói đầy thách thức vang lên:
“Đường đường là Tiêu Thần thiếu gia mà cưỡng ép nữ nhân, không thấy xấu hổ sao?”
Thiếu gia áo lụa khựng lại, đôi mắt rực lửa nhìn kẻ vừa xuất hiện.
Đó là một tu sĩ vận y phục giản dị nhưng khí thế lại không hề tầm thường. Hắn bước tới một cách hiên ngang, ánh mắt không chút e dè, ánh nhìn sắc bén tựa như muốn xuyên thấu tâm can của Tiêu Thần.
Đám đông đứng xung quanh thấy sự xuất hiện đột ngột của nam tử, xôn xao một tiếng:
“Đó là ai, vậy mà dám xen vào chuyện của Tiêu Thần thiếu gia của Tiêu gia?!”
“Đúng là gan to bằng trời rồi, không biết Tiêu gia chủ rất yêu thương đứa nhi tử này của hắn hay sao?!”
“Có chuyện hay để xem rồi..”
….
“Ngươi là ai mà dám can thiệp vào chuyện của bổn thiếu?” Tiêu Thần gằn giọng, ánh mắt lạnh như băng.
“Kẻ qua đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ!” người kia đáp, miệng nở nụ cười nhạt, giọng điệu bình thản nhưng không thiếu phần khinh miệt. “Ngươi có giỏi, thử động thủ xem!”
Tiêu Thần giận đến xanh mặt, khí tức trên người dần ngưng tụ lại, đôi mắt lạnh lẽo dán chặt vào kẻ vừa lên tiếng.
Mộc Chiến đứng cách đó không xa, đôi mắt lạnh nhạt thoáng ánh lên vẻ thú vị.
Hắn khoanh tay trước ngực, lặng lẽ quan sát màn “anh hùng cứu mỹ nhân” bất đắc dĩ này.
Tiêu Thần gằn giọng, từng bước tiến lên, ánh mắt sắc lạnh, đầy tự tin vào Dung Huyết Cảnh trung kỳ tu vi của mình:
“Ngươi tưởng với chút bản lĩnh cỏn con mà dám chống lại ta sao? Hôm nay, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại!”
Hắn vừa nói dứt, một đạo linh lực từ bàn tay vung lên, xoáy thành cơn lốc nhắm thẳng vào nam tu sĩ. Người kia không hề nao núng, thân pháp uyển chuyển thoắt cái đã lướt đi như cánh chim nhạn, dễ dàng tránh khỏi chiêu thức.
“Chỉ là chút thủ đoạn tầm thường, không đáng nhắc!” Nam tu sĩ cười nhạt, không có ý muốn phản công mà chỉ đơn thuần né tránh, ra vẻ trêu ngươi.
Đám đông xung quanh thấy thế cũng bắt đầu rì rầm bình phẩm, vài kẻ khẽ bật cười.
Tiêu Thần đỏ mặt giận dữ, cảm giác bị xem thường càng làm hắn mất bình tĩnh, linh lực lại tiếp tục tuôn trào mãnh liệt.
Hắn quyết tâm phải hạ gục kẻ này ngay tại đây để giữ thể diện.
Lúc ấy, nữ tu sĩ từ nãy vẫn im lặng, nét mặt trầm tĩnh như nước, bỗng bước lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết vang lên:
“Thiếu gia, ân tình của ngươi ta xin ghi nhận, nhưng việc ép buộc chỉ làm ta thêm xa lánh. Thà để cho mọi sự lắng xuống, ta không muốn vì bản thân mà gây thêm phiền phức.”
Tiêu Thần sững người, tự ái bị tổn thương sâu sắc khi nghe nàng thẳng thắn từ chối, hắn rống lên, dồn toàn bộ linh lực vào một chiêu mạnh mẽ nhất, tạo thành một vòng sáng chói mắt lao về phía đối thủ.
Ầm..ầmm..
Chỉ nghe tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi mù mịt, đất đá văng tung tóe. Khi khói tan, Mộc Chiến thấy Tiêu Thần lảo đảo, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.
Hiển nhiên, tu vi của tên nam tử không hề thấp, là Dung Huyết Cảnh hậu kỳ, hơn hẳn Tiêu Thần một tiểu cảnh giới.
“Ngươi..ngươi..!” Tiêu Thần không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra.
Hắn thậm chí sử dụng cả võ kỹ Hoàng giai cực phẩm của gia tộc, không ngờ tên kia chỉ đánh nhẹ ra một đòn liền hoá giải chiêu thức của hắn.
“Tiêu Thần thiếu gia, ngươi có vẻ hơi yếu..!” Nam tử ấy cười nhạt, sự khinh miệt trong mắt càng thêm nồng đậm, hiển nhiên hắn chưa bao giờ để Tiêu Thần vào mắt.
Tiêu Thần nghe vậy, giận tím cả mặt, chuyện hôm nay không xử lý triệt để, thì tôn nghiêm của hắn ở đâu?
“Ngươi sẽ chết, Tiêu gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Tiêu Thần gầm một tiếng, nhưng cũng không biết phải làm gì, hắn cũng biết nam tử trước mặt có thực lực cao hơn hắn nên không phí công sức đánh tiếp.
“Tiêu gia? Đến một ta đánh một, đến mười ta đánh mười!” Nam tử ấy kiêu ngạo nói một tiếng, Tiêu gia đại tộc ở Tuyết Nguyệt Thành cũng chả là cái gì trong mắt của hắn.
Hắn là một người không sợ trời, không sợ đất, từ bé đã chịu biết bao nhiêu ức hiếp nên hắn cực kì ghét những hành vi khi nam bá nữ thế này.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn xen vào, nhưng thấy Tiêu Thần quá ngứa mắt nên không thể không ra mặt a..
Tiêu Thần nghe vậy, định nói gì đó tiếp nhưng đột nhiên, một cỗ khí tức sâu như biển cả rơi xuống bên cạnh hắn, chính là một thanh niên khoảng trên dưới ba mươi tuổi.
Hắn có vóc dáng cao ráo, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc bén như dao, toát lên khí chất kiêu ngạo nhưng không kém phần tự tin. Mái tóc đen dài buông xõa, phần nào khiến hắn trông nổi bật giữa đám đông.
“Tiêu Thần, chuyện gì?!” Thanh niên vừa đến, nghiêm mặt đánh giá hiện trường, sau đó thấy bộ dạng thê thảm của Tiêu Thần liền lên tiếng hỏi một câu.
“Đại ca, ngươi đã đến!” Tiêu Thần thấy lão nhân đến, gương mặt đang khó chịu cực độ như khỉ ăn ớt liền giãn ra, mừng rỡ lên tiếng một phen.
Không chần chờ, hắn chỉ thẳng vào tên nam tử: “Là hắn, chính là hắn khinh thị đệ. Đại ca, ngươi mau bắt hắn lại cho ta.”
Mộc Chiến đứng ngoài quan chiến, khi thấy thanh niên đến hắn cũng không bất ngờ gì, vì hắn từ xa đã phát hiện khí tức của thanh niên này rồi.
Thanh niên này có tu vi Hoá Đan Cảnh sơ kỳ, khí tức thập phần ổn định, có lẽ đã đột phá từ rất lâu rồi.
Nhưng không chỉ mỗi thanh niên kia đến, ở một góc nào đó gần đây, có một lão già khí tức như ẩn như hiện đang ở đó.
Khí tức của hắn, không ngờ lại là Hoá Đan Cảnh đỉnh phong.
Nếu nói vậy, không lẽ Tiêu gia đại tộc tại Tuyết Nguyệt Thành chính là thế lực có thể sáng ngang với tứ phẩm thế lực sao..
Cũng ra gì đấy chứ nhỉ..
Mộc Chiến đứng vuốt cằm, một bên vừa đánh giá, một bên vừa quan sát sự tình.
Tên thanh niên nghe Tiêu Thần nói vậy, lập tức điều động khí thế áp bách về phía nam tử:
“Tiểu tử, ngươi là kẻ nào? Dám đối nghịch với Tiêu gia của chúng ta sao?”
Tiêu gia ở Tuyết Nguyệt Thành là một đại gia tộc, như một thổ hoàng đế vậy, không một ai dám xúc phạm đến tôn nghiêm của Tiêu gia.
Vậy mà giờ đây lại xuất hiện một tiểu tử không cho Tiêu gia thể diện, hiển nhiên thanh niên cũng không sắc mặt tốt nói chuyện với hắn làm gì.
Đăng bởi | Ryuusama1872 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 14 |