Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết Nguyệt Đoàn

Tiểu thuyết gốc · 1902 chữ

Nam tử nghe vậy, liền âm thầm cười nhạt:

“Ồ, ngươi lại là kẻ nào?!”

Tên thanh niên cất lớn tiếng, ngạo nghễ một phen:

“Bổn thiếu là Tiêu Thạch, đại thiếu chủ của Tiêu gia!”

“Ngươi lại là kẻ nào, dám đến Tuyết Nguyệt Thành diễu võ giương oai?”

Nam tử nhếch miệng:

“Bổn công tử là Lý Thiên, Tiêu gia các ngươi quả thật là bá đạo, làm bổn công tử chướng mắt, lý do này đã đủ chưa..?”

Tiêu Thạch hừ lạnh, khí tức Hoá Đan Cảnh bùng nổ ra, áp bách về phía Lý Thiên, nhưng Lý Thiên tỏ vẻ chẳng có vấn đề gì.

Lý Thiên cười lạnh, châm chọc một tiếng:

“Thế nào, đánh nhỏ chịu không nổi liền gọi lớn ra sao?”

“Để ta đoán, nếu như ta đánh bại ngươi thì sẽ có trưởng bối của Tiêu gia ra tay đúng không?”

Tiêu Thạch hai mắt như bắn ra lửa, lời nói này của Lý Thiên không chỉ chửi bản thân Tiêu Thạch hắn mà còn nhục mạ luôn cả Tiêu gia.

Lời này khác gì nói Tiêu gia chỉ là những kẻ phế vật, chỉ biết lấy lớn hiếp nhỏ?

Tiêu Thạch hừ lạnh:

“Đối với một con kiến hôi như ngươi, bổn thiếu một mình là dư sức!”

Lập tức, Tiêu Thạch điều động linh lực từ Nguyên Đan trong đan điền, phối hợp với Thổ Chi Ý Cảnh mà hắn lĩnh ngộ được.

Vù vù…

Nhưng Tiêu Thạch chưa kịp vận dụng võ kỹ, nhiều cỗ khí tức khác hạ tràng tại nơi này.

Đám đông biết chuyện này ngày hôm nay có vẻ lớn lắm rồi, ngay cả nữ tu sĩ nhân vật chính trong câu chuyện này cũng sắc mặt trắng bệch.

Không nghĩ đến được, chuyện của nàng lại xúc động của Tuyết Nguyệt Đoàn.

Đội quân hộ vệ, chấp pháp của Tuyết Nguyệt Thành được gọi là Tuyết Nguyệt Đoàn.

Đây là một lực lượng tinh nhuệ, được thành lập nhằm bảo vệ thành trì khỏi các mối đe dọa từ bên ngoài và duy trì trật tự bên trong.

Tuyết Nguyệt Đoàn do một vị Đoàn Trưởng có thực lực cao đảm nhiệm, thường là một tu sĩ ở cảnh giới Linh Anh Cảnh cường giả.

Đoàn Trưởng không chỉ có tài năng chiến đấu xuất sắc mà còn am hiểu về chính trị và quân sự.

Đoàn được chia thành nhiều tiểu đội, mỗi tiểu đội chuyên trách một lĩnh vực như tuần tra, điều tra, giải quyết tranh chấp, và tham gia vào các chiến dịch lớn khi cần thiết.

Ví dụ như mười người vừa đến, chính là một phân đội của Tuyết Nguyệt Đoàn, đứng đầu là một vị Hoá Đan Cảnh đỉnh phong tu sĩ.

Mỗi thành viên đều mặc trang phục đồng bộ, với áo choàng dài có thêu hình bông tuyết, thể hiện sự dũng mãnh và thanh thoát.

Mũ giáp cùng với một thanh kiếm bên hông, tạo nên vẻ nghiêm trang và đáng sợ.

Các thành viên đều có vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh như băng, thể hiện sự kiên định và quyết tâm.

Bọn hắn, đều là Dung Huyết Cảnh đỉnh phong tu sĩ.

Khung cảnh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Sự uy nghiêm của Tuyết Nguyệt Đoàn tạo ra một bầu không khí không thể xem nhẹ.

Ai cũng biết rằng, một khi họ xuất hiện, mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng như trước.

Mộc Chiến đứng lặng lẽ một bên, không khỏi cảm thấy hứng thú.

Hắn nhận ra rằng chính sự hiện diện của Tuyết Nguyệt Đoàn đã quyết định được cục diện của cuộc đối kháng này.

Tên đứng đầu Tuyết Nguyệt Đoàn, là chấp sự của Tuyết Nguyệt Đoàn Tề Hoàn lên tiếng:

“Có chuyện gì?!”

Vừa nói, khí tức Hoá Đan Cảnh đỉnh phong lan tràn ra áp bách hết tất cả mọi người tại toàn trường, khiến bọn hắn đều cảm thấy hít thở không thông.

Hiển nhiên, bọn hắn đại đa số là Tụ Linh Cảnh, Dung Huyết Cảnh tu sĩ, về phần Hoá Đan Cảnh, Linh Anh Cảnh tu sĩ cấp bậc này vẫn quá là ít ỏi.

Tiêu Thạch thấy người vừa đến, không chần chờ chắp tay hữu lễ:

“Tiêu Thạch bái kiến Tề Chấp Sự.”

Tề Hoàn lúc này mới để ý đến Tiêu Thạch, hắn nở một nụ cười mà hắn cho là ấm áp nhất:

“Hoá ra là Tiêu Thạch hiền chất, có việc gì vậy?!”

Tề Hoàn là chấp sự trong Tuyết Nguyệt Đoàn, mối quan hệ giao hảo với các đại tộc luôn chắc chắn phải có.

Và tất nhiên, Tiêu gia của Tiêu Thạch, Tiêu Thần không thể thiếu rồi.

Đấy là chưa nhắc đến, Tiêu gia chính là gia tộc hay tặng lễ nhiều nhất cho Tuyết Nguyệt Đoàn, Tề Hoàn hắn cũng gọi là ‘có chút’ quen biết a..

“Bẩm Tề Chấp Sự, cũng không có việc gì to tát. Có tên mắt mù chọc vào Tiêu Thần đệ đệ của ta nên ta muốn dạy cho hắn một bài học!”

Tiêu Thạch chắp tay, dù không có thái độ kính cẩn quá nhiều, nhưng vẫn gọi là có đủ lễ nghi.

Tề Hoàn nghe vậy, liền nhíu mày một cái, không biết ai gan lớn mà lại dám chọc vào Tiêu gia ở Tuyết Nguyệt Thành vậy.

Hắn đảo mắt sang Lý Thiên, sắc mặt liền đổi sang lạnh lùng, trầm giọng nói:

“Tiểu tử, là ngươi gây chuyện?! Ngươi có biết gây rối trong Tuyết Nguyệt Thành sẽ bị xử trí như thế nào không?!”

Lý Thiên thấy tên Tề Hoàn này như một con chó vẫy đuôi trước mặt chủ, hắn không ngần ngại châm biếm:

“Đường đường là một Hoá Đan Cảnh đỉnh phong, sao lại như con chó quắp đuôi trước mặt một Hoá Đan Cảnh sơ kỳ như vậy chứ..?”

“Không biết rõ đầu đuôi, lại liền quy cho bổn công tử là người gây chuyện sao?!”

Lời nói vừa dứt của Lý Thiên khiến cho tất cả mọi người ở đây sắc mặt biến đổi, hít một ngụm khí lạnh, mồ hôi ròng ròng chảy khắp toàn thân.

Hiển nhiên, không nghĩ đến Tề Hoàn Chấp Sự ra mặt lại bị Lý Thiên chửi là như một con chó..

Con moẹ nó, tên này.., thật ngưu a..

Nhưng tưởng như rằng Tề Hoàn Chấp Sự sẽ nổi cơn tam bành khi nghe một tiểu tử chửi mình là một con chó, nào ngờ ánh mắt hắn lại lấp loé, sắc mặt vẫn bình tĩnh:

“Ồ, ngươi coi như cũng có khí đảm! Không biết sư thừa của ngươi lại là người nào..”

Tề Hoàn mặc dù chỉ là Hoá Đan Cảnh, nhưng hắn cũng sống hơn trăm năm rồi.

Hiển nhiên hắn thấy khí chất của Lý Thiên không tầm thường nên muốn dò hỏi xem sư thừa của hắn là ai, tránh động phải người hắn không nên động đến.

Nhỡ đâu, khi hắn động thủ mới té ngã ra, Lý Thiên lại là nhi tử hay là tôn tử, hay là đồ đệ của một lão quái vật nào đó ẩn tu trên Huyền Nguyên Đại Lục, lúc đó chỉ sợ tên bị bay đầu không phải là Lý Thiên mà là Tề Hoàn hắn a..

Lý Thiên thấy Tề Hoàn hỏi như vậy, sắc mặt có chút sửng sốt, không nghĩ bị chửi đến thế mà vẫn còn trấn định được mà không động thủ.

Lão già này, đúng là cáo thật.

Hắn híp mắt, đánh giá Tề Hoàn:

“Ngươi đúng là cẩn thận, nhưng ngươi chưa có đủ tư cách để biết sư thừa của bổn công tử!”

Lời nói này như chọc vào tâm can của Tề Hoàn, khiến sắc mặt của hắn vô cùng khó coi.

Từ khi nào mà Tề Hoàn hắn lại bị khinh thị đến như vậy chứ.

Hắn đường đường là một chấp sự của Tuyết Nguyệt Đoàn, địa vị ở Tuyết Nguyệt Thành không hề thấp.

Đến các đại gia tộc còn được xem là khách quý mời mọc, đưa tặng biết bao nhiêu là lễ vật quý hiếm.

Nào có như Lý Thiên đối xử với hắn như thế này..

Tề Hoàn nội tâm muốn bão nổi, nhưng Tiêu Thạch đứng bên cạnh lập tức nhận ra, vội chắp tay nói:

“Tề Chấp Sự đừng chấp nhặt con sâu kiến này, chuyện này không liên quan đến Chấp Sự, mong Chấp Sự hãy để Tiêu gia chúng ta giải quyết!”

Tiêu Thạch không phải là kẻ không hiểu chuyện. Hắn biết tính cách của Tiêu Thần rất rõ, là điển hình của một nhị thế tổ, chuyên gia khi nam bá nữ.

Từ khi hắn đến đã thấy nữ tu sĩ đứng sau Lý Thiên liền hiểu vấn đề nằm ở đâu rồi.

Chắc chắn là do tên Tiêu Thần đệ đệ hắn ham muốn nhan sắc của nữ tu kia, sau đó cường thế muốn bắt ép nàng liền bị Lý Thiên đứng ra ngăn cản.

Nên có lẽ nói về lý, Tiêu Thần rõ ràng là ở thế hạ phong..

Nhưng ai mà quan tâm chứ, thế giới này, nắm đấm to mới là lý, còn lại làm gì có cái lý nào..

Dù là vậy, Tiêu Thạch hắn không muốn kéo luôn cả Tề Hoàn Chấp Sự này vào, vì nếu có chuyện gì xảy ra không tốt, mối quan hệ giữa Tiêu gia và Tuyết Nguyệt Đoàn liền có chút sứt mẻ.

Hắn không phải kẻ ngốc, làm gì có chuyện một tiểu tử không có chỗ dựa dám đến Tuyết Nguyệt Thành diễu võ giương oai cơ chứ.

Tên Lý Thiên này chắc chắn có chỗ dựa, hơn nữa lại là chỗ dựa sánh ngang với cả Tuyết Nguyệt Thành, nên hắn mới không để cả Tiêu gia, Tề Hoàn Chấp Sự vào mắt.

Tề Hoàn nghe vậy, như kiếm được một bước thang để xuống nước, bèn hừ lạnh một tiếng:

“Vậy chuyện này coi như ta không biết, giao mọi việc lại cho Tiêu Thạch hiền chất!”

Lý Thiên thấy vậy, liền châm chọc:

“Đúng là một con chó thật mà, không biết Chấp Sự Tuyết Nguyệt Đoàn của Tuyết Nguyệt Thành từ khi nào trở thành chó săn của Tiêu gia rồi chứ..!”

Hít..

Lần này, không chỉ là đám đông hít một ngụm khí lạnh, mà Tiêu Thạch và Tề Hoàn đều cũng đều làm như vậy.

Ngay cả lão già đang ẩn nấp trong một nơi nào đó gần đây cũng hít sâu một hơi.

Lời này.. nói ra nhạy cảm lắm đấy..

Một Chấp Sự của Tuyết Nguyệt Đoàn lại như một con chó săn của Tiêu gia, khác nào Tiêu gia muốn lật đổ thành chủ, mưu đồ chiếm đoạt cả Tuyết Nguyệt Thành không..

Tuyết Nguyệt Thành hiển nhiên không phải là có chỉ mỗi Tiêu gia, mà còn là nơi tập hợp nhiều gia tộc khác, chỉ là Tiêu gia mạnh nhất nên mới được xưng là đại tộc.

Nhưng thành chủ Tuyết Nguyệt Thành mới là cường giả mạnh nhất a..

Nếu nói như Lý Thiên, không phải Tiêu gia sắp muốn lật đổ thành chủ của Tuyết Nguyệt Thành hay sao..

Nhạy cảm..nhạy cảm lắm..

Bạn đang đọc Thần Thụ Chí Tôn sáng tác bởi Ryuusama1872
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ryuusama1872
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.