Chấn Kinh Toàn Trường
Lý Thiên với sức mạnh cuối cùng của Hắc Lôi Diệt Thế đã nghịch chuyển thế trận và giành được thắng lợi từ trong tay Tiêu Thạch.
Toàn trường chìm vào lặng ngắt, không gian như đông cứng lại, không một ai dám thở mạnh.
Ánh mắt của hàng trăm người đổ dồn vào Lý Thiên, nhưng không một lời nào thoát ra nổi, tựa như toàn bộ quần hùng đã bị uy áp của hắn ép đến nghẹt thở.
Một người linh khí cạn kiệt, tưởng như đã vào tử lộ, lại đột nhiên lật ngược càn khôn bằng Hắc Lôi Diệt Thế.
Trong đám đông, một vài tu sĩ xem như là cường giả khẽ nhíu mày, thầm cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ trong lôi khí của Lý Thiên.
Tiêu Thần đứng như hóa đá, yên lặng bên Vong Mệnh Đài, ánh mắt như vô hồn dõi về phía thân xác bất động của Tiêu Thạch.
Chút sinh khí cuối cùng đã rời bỏ Tiêu Thạch, cơ thể y lạnh giá nằm yên dưới mặt đất, tấm lưng đã từng sừng sững giữa thiên địa giờ đây chỉ còn là một mảnh vụn vỡ giữa tàn tro và đổ nát.
Tiêu Thần không thốt nổi một lời nào.
Hắn không thể ngờ được, đại ca của hắn Tiêu Thạch lại chết rồi..
Trên khán đài, ngoại trừ Tiêu Thần cũng có một người sững sờ không khác gì hắn.
Tiêu Lãng ánh mắt mơ hồ nhìn về tên nhi tử mà hắn yêu quý nhất đang nằm lạnh lẽo trên Vong Mệnh Đài, không biết lúc này hắn như thế nào nữa.
Tiêu Lãng trống rỗng, mới phút nào đó đang còn tự hào vì những quyết định cho thấy rõ rệt sự trưởng thành của Tiêu Thạch, nào ngờ giờ đây, sự tự hào đó lại biến thành một cỗ thi thể..
Hắn không biết mình cảm giác như thế nào nữa…
Một cỗ nộ khí xung thiên khó mà kìm hãm từ trong tâm can của Tiêu Lãng bừng lên, hắn nhìn Lý Thiên một cách đầy cừu hận, âm thanh u lãnh chứa vô tận sát khí hướng Lý Thiên mà nói:
“Tiểu tử, ngươi dám giết Thạch nhi, đó là một sự sai lầm nhất cuộc đời ngươi..!”
Tiêu Lãng ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, nhưng sâu trong đó là một ngọn núi lửa chực chờ phun trào.
Hắn lúc này như không thể kìm hãm được mà muốn lập tức lao lên Vong Mệnh Đài diệt sát Lý Thiên.
Nhi tử của hắn dù sinh tử chiến, đúng là hắn không nên làm như vậy..
Nhưng ai là người bắt hắn phải không được làm như thế?
Người nào đặt ra quy tắc rằng nhi tử của hắn chết là hắn phải nhìn kẻ thủ ác còn nhởn nhơ như vậy?
Có người nào không?
Làm gì có người nào? Bởi vì hắn là một Linh Anh Cảnh hàng thật giá thật.
Khí tức Linh Anh Cảnh của Tiêu Lãng bùng nổ, áp bách toàn bộ tu sĩ ở khu vực Vong Mệnh Đài.
Kể cả Hô Tài lúc này đang hưng phấn thu hoạch tiền đặt cược những tên cược Tiêu Thạch thắng cũng chợt sững người lại..
Đám đông và hắn chỉ có một câu suy nghĩ loé lên trong đầu, Tiêu Lãng điên rồi..
Tiêu Lãng hắn đúng là muốn thật điên lên rồi, cái gì mà quy tắc, cái gì mà quân tử, cái gì gọi là sinh tử chiến..
Tu tiên để lấy thực lực, vậy mà giờ người có thực lực như hắn phải chấp nhận cho kẻ thủ ác giết nhi tử của mình nhởn nhơ như vậy sao?
Tiêu Lãng hắn, không làm được..
Khí tức Linh Anh Cảnh sơ kỳ áp bách về phía Lý Thiên, khiến sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch.
Hoá Đan Cảnh hắn còn giả heo ăn thịt hổ được, Linh Anh Cảnh thì hắn không thể nào giả trang được đâu.
Nhưng Lý Thiên không có gì gọi là sợ hãi, hắn chỉ cười lạnh:
“Ồ, lão gia hoả, ngươi muốn động thủ?!”
Lý Thiên làm sao không biết, cái gọi là quy tắc, quân tử gì đấy làm gì tồn tại trong tu tiên giới.
Trong thế giới này, chỉ có ai nắm đấm to hơn thì người đó là quy tắc, vậy thôi.
Lý Thiên hắn đề cử ra sinh tử chiến, rất rõ ràng khi hắn giết Tiêu Thạch, Tiêu Lãng phụ thân Tiêu Thạch sẽ bão nộ như một cơn cuồng phong, không chần chờ mà diệt sát hắn.
Nhưng, hắn có thể lại sợ sao..
Đó là điều không thể nào..
Tiêu Lãng nghe vậy, lập tức muốn giơ tay lên động thủ:
“Giết nhi tử của bổn toạ, ngươi cũng nên bồi hắn đi theo đi!”
Thổ Ý Nhị Tầng Cảnh cuồn cuộn như thủy triều, khí tức bao trùm cả Vong Mệnh Đài, khiến không khí trở nên nặng nề, chèn ép tất cả mọi thứ trong tầm mắt.
Khung cảnh quanh trở nên tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cuộc chiến không thể tưởng tượng nổi này.
Năng lượng thổ hệ từ Tiêu Lãng biến hóa thành những đợt sóng dữ dội, cuốn theo những mảnh đất cát, tạo thành những hình thù kỳ dị, sẵn sàng vồ lấy Lý Thiên…
….
“Nếu như chiêu đó hạ tràng, Tiêu gia.. không cần tồn tại nữa..!”
Đột nhiên, một thanh âm trong trẻo, nhưng lại mang theo khí tức sát phạt kinh khủng vang lên giữa không gian ngưng đọng.
Từ giữa đám đông, một nữ nhân kiều diễm bước ra, khí tức mạnh mẽ như lôi điện cuốn vào trong không gian. Nàng mang vẻ đẹp quyến rũ nhưng lạnh lùng, là sự hòa trộn hoàn hảo giữa sức mạnh và nữ tính.
Áo bào tím thu hút ánh mắt, phấp phới bay trong gió, để lộ ra một cơ thể cân đối, đầy sức sống. Mái tóc dài như dòng thác, đen óng ánh, uốn lượn quanh khuôn mặt nàng, tạo nên một vẻ đẹp vừa mê hoặc vừa huyền bí.
Đôi mắt của nàng như hai tia chớp, ánh lên sức mạnh tỏa ra từ chính nội tâm, không chỉ để mê hoặc mà còn để răn đe kẻ thù.
Khi nàng xuất hiện, toàn trường như ngừng thở. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, bị cuốn hút bởi khí tức mãnh liệt và vẻ đẹp không thể nào chối từ.
Sự hiện diện của nàng như một cơn bão lướt qua, làm cho không khí nặng nề thêm phần kịch tính.
Tiêu Lãng đang cuồng nộ cũng phải sững sờ, không chỉ bởi sức mạnh lôi hệ tỏa ra từ nàng mà còn bởi vẻ đẹp lấp lánh như sét đánh, mãnh liệt phát ra từ nữ nhân này.
Hít..
Nữ nhân này quá đẹp.. Đẹp như tiên nữ trên những tầng trời hạ phàm xuống vậy..
Mộc Chiến trong đám đông cũng không khỏi kinh thán một chút, nữ nhân này xinh đẹp không hề thua kém Công Tôn Tuyết của hắn chút nào a..
Nhưng đó không phải là điều Mộc Chiến để ý quá nhiều, nữ sắc đối với hắn có hiệu quả nhưng không quá đáng kể.
Cái hắn kinh thán nhất ở nàng, đó chính là tu vi Nguyên Thần Cảnh của nàng.
Nữ nhân này, vậy mà là Nguyên Thần Cảnh cường giả, sánh ngang với những tồn tại cao nhất của Huyền Nguyên Đại Lục.
Tiêu Lãng đứng đó, trước mặt đối diện với nữ nhân đẹp như thiên tiên, hắn cũng nhận ra khí tức của nàng lớn mạnh hơn hắn nhiều lắm..
Sững sờ qua đi, sự kinh hãi tột độ dâng cao trong lòng của hắn. Hắn cố trấn định, gằn giọng nói từng chữ để che giấu đi sự run rẩy trong nội tâm:
“Các hạ là người nào?! Hình như chúng ta không hề quen biết?!”
Nữ nhân sắc mặt hững hờ, không thèm nhìn Tiêu Lãng, cất tiếng khinh miệt:
“Các hạ? Ngươi dám xưng với bổn toạ như thế sao?!”
Lập tức, một cỗ khí thế Nguyên Thần Cảnh áp bách về phía Tiêu Lãng, khiến cho hắn muốn hít thở cũng trở nên rất khó khăn.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai con mắt như lồi ra nhìn về phía nữ nhân và Lý Thiên.
Giờ phút này, có lẽ đến tên ngu ngốc cũng biết, nữ nhân này ra mặt, chín thành chín là có liên quan đến Lý Thiên.
Hít..
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Lãng cố gắng trấn định, dù sao cũng là người sống lâu gần hai trăm năm rồi, hắn lập tức chắp tay:
“Đại nhân thứ lỗi! Là tiểu nhân sơ sót!”
Đành chịu rồi, thực lực của nữ nhân này cao hơn hắn, dù không biết tuổi thực của nàng, nhưng tu tiên giới chỉ lấy tu vi làm thước đo, ai rảnh quan tâm đến tuổi tác chứ.
Còn không xưng đại nhân, nàng động nộ một cái diệt sát hắn rồi sao..?
Nữ nhân không thèm quan tâm đến lời nói của Tiêu Lãng, dường như nàng không thèm chấp nhặt một con kiến hôi như hắn, âm thanh có chút lười biếng lên tiếng:
“Thực lực của ngươi không đủ tư cách nói chuyện với bổn toạ..! Hôm nay bổn toạ ra mặt, chỉ vì ngươi dám động thủ!”
“Ngươi nói.. Tiêu gia có cần tồn tại không?”
Đăng bởi | Ryuusama1872 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 28 |