Tâm Tình
Ước chừng nửa canh giờ, khi Mộc Chiến cảm nhận được đã chạy đủ xa, hắn liền tìm kiếm thấy một hang động nhỏ trong một khu rừng.
Mộc Chiến không chần chờ mà tiến vào đó nghỉ ngơi một chút.
Dù sao, hắn ở trong Huyết Ảnh Bí Cảnh chiến đầu liên tục, còn trận chiến cuối cùng với oán hồn Nguyên Thần Cảnh nữa, hắn có chút mệt mỏi..
Bên trong hang động, không gian mát lạnh và ẩm thấp, mùi đất hoang sơ lan tỏa.
Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chỉ đủ soi rõ một phần của hang, nhưng với trực giác nhạy bén, Mộc Chiến nhanh chóng nhận thấy nơi này khá an toàn, phù hợp để hắn tạm thời nghỉ ngơi, hồi phục sau những trận chiến khốc liệt trong bí cảnh.
Mộc Chiến lập tức ngồi xuống chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên hắn cảm nhận được điều gì đó khác lạ dưới thân mình.
Thay vì nền đá lạnh lẽo và khô cằn của hang động, hắn lại cảm nhận được một sự mềm mại dị thường.
Nhất là lưng của hắn đang chạm vào hai cái gì đó rất mềm mại..
Đang ngỡ ngàng, hắn chợt nhận ra một mùi hương thanh nhã, phảng phất như làn sương sớm, lại như đóa hoa thanh mai… mùi hương này hắn đã từng ngửi qua, quen thuộc đến mức làm trái tim hắn bất giác chấn động.
“Hửm?” Mộc Chiến hơi nhíu mày, quay đầu lại, và cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi sửng sốt.
Gương mặt tuyệt mỹ của một nữ nhân đang dán sát mặt của hắn. Hơi thở như u lan của nàng phả thẳng vào Mộc Chiến, làm hắn chấn kinh.
Mộc Chiến trợn to mắt, sau đó giật mạnh đầu lui sau để nhìn rõ hơn.
Một bóng hình mảnh mai, thướt tha đang ngồi sau lưng hắn, chính là… Tống Vũ Hà!
“Sao ngươi lại ở đây?” Mộc Chiến giật mình hét tiếng, trong giọng nói xen lẫn chút kinh hãi lẫn thận trọng.
Đúng, là kinh hãi..
Bởi vì hắn đâu có phát hiện Tống Vũ Hà đi theo hắn hồi nào đâu?
Sao bây giờ nàng lại xuất hiện trước mặt hắn một cách vô thanh vô tức thế này..
Phải biết bây giờ Mộc Chiến là Linh Anh Cảnh, linh hồn lực cũng là Tứ giai trung kỳ, thêm cả trực giác của Thần Thụ vậy mà vẫn không phát hiện ra nàng ở đây từ khi nào.
Lập tức, hắn giật bắn mình, phốc người ra phía trước, Diệp Tàn Nộ Thương Khung lập tức kích hoạt.
Mộc Chiến đã hoàn toàn vào tư thế tấn công, chỉ cần Tống Vũ Hà vọng động gì, hắn liền lập tức tấn công..
Hắn đúng thật là có chút sợ hãi nữ nhân này..
Tuy vậy, nhưng hắn không tấn công nàng, bởi vì hắn không cảm nhận được địch ý từ nàng.
Cho nên, hắn đợi nàng giải thích..
Tống Vũ Hà nhoẻn miệng cười, giọng nói dịu dàng vang lên, như tiếng đàn nhẹ nhàng ngân nga, “Ta cũng không ngờ lại gặp ngươi ở đây… Có lẽ là duyên phận?”
Mộc Chiến nghe nàng nói vậy, lập tức cười khinh thường, rõ ràng là nàng ta bám theo hắn, giờ lại nói là duyên phận.
Mộc Chiến hừ một tiếng:
“Hừ! Tốt cho một chữ duyên phận! Vậy chúng ta từ đây hết duyên!”
Lập tức Mộc Chiến định rời đi, nhưng Tống Vũ Hà lại nhanh chân chặn đường hắn lại.
Giọng nàng có chút dịu đi:
“Làm gì mà chạy như thấy quỷ vậy, ngươi không phải đang muốn tránh ta đấy chứ?” Nàng thì thầm, mang theo một chút oán trách.
Mộc Chiến nhìn nàng, lòng dâng lên cảm giác phức tạp. Chẳng phải lúc đó nàng ta chỉ là đùa thôi sao?
Hắn cứ nghĩ Tống Vũ Hà nói muốn theo đuổi hắn cũng chỉ là một tính cách tinh nghịch của nàng mà thôi, nào có ngờ nàng có vẻ như quyết tâm thật..
Mộc Chiến âm thầm thở dài, cũng thu hồi linh lực lại, chậm rãi nói:
“Thôi được, vậy nghiêm túc nói chuyện, rốt cuộc Các chủ cần gì ở tại hạ?!”
Tống Vũ Hà nghe vậy có chút vui vẻ, mỉm cười phất nhẹ tay, sau đó một bàn trà xuất hiện:
“Không gấp, ngồi uống trà nghỉ ngơi!”
Chỉ trong chớp mắt, một bàn trà bằng gỗ cổ thụ, được chạm khắc tinh xảo, xuất hiện lơ lửng trong không khí, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh nàng.
Nàng đưa tay khẽ nâng chiếc bình trà, ánh mắt nàng nhìn Mộc Chiến với một nụ cười dịu dàng.
Tống Vũ Hà mở nắp bình trà, một làn khói trắng nhẹ nhàng bay lên, lan tỏa trong không khí, tỏa ra một mùi hương thanh khiết, ngọt ngào mà quyến rũ.
Đưa một chén trà đến trước mặt Mộc Chiến, nàng cười khẽ, đôi mắt sâu thẳm, ánh lên một sự kiên định khó tả:
“Mộc Chiến, lão nương không phải là nói đùa, lão nương thật có ý với ngươi, nên muốn theo đuổi ngươi!”
“Làm sao chưa gì mà tránh ta như tránh tà vậy hả?”
Mộc Chiến hớp một miếng trà của nàng, dù sao hắn cũng không sợ độc tố gì đó..
Thần Thụ mà không ngửi ra mùi độc thì còn dám xưng là Thần Thụ sao..
Mộc Chiến chậm rãi nói:
“Vì cái gì?!”
Tống Vũ Hà khẽ vuốt nhẹ mái tóc, đôi tay ngọc ngà tinh xảo mân mê chiếc ly trà khẽ nói:
“Lão nương từ trước đến giờ gặp biết bao nhiêu người, số người truy cầu vô số kể, nhưng chưa từng một người nào khiến lão nương động lòng cho đến khi gặp ngươi!”
“Lão nương cảm giác nếu từ bỏ ngươi từ lúc này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa, vậy nên ta mới muốn nói hết lòng mình!”
“Ta muốn cưới ngươi!”
Mộc Chiến giật mình..
Sao bỗng nhiên từ theo đuổi rồi đột nhiên bắt hắn cưới luôn cả nàng vậy..
À đâu, là nàng cưới hắn..
Hít sâu một hơi, Mộc Chiến phải vận dụng cả Vô Ngã Chân Ý để trấn định lại.
Dù không biết mục đích thật sự của Tống Vũ Hà là gì, nhưng sức sát thương từ lời tỏ tình của một mỹ nữ như Tống Vũ Hà cũng khiến Mộc Chiến có chút rộn ràng.
Mộc Chiến khẽ nói:
“Lý do chỉ như vậy? Ngươi đùa ta sao?!”
Dứt lời, Mộc Chiến lập tức nhìn thẳng vào mắt của Tống Vũ Hà, để quan sát xem sự thật mà nàng muốn tiếp cận hắn là gì.
Hắn không tin một người như Tống Vũ Hà chỉ vì cái gọi là rung động ấy mà lại truy đuổi hắn gắt gao như thế này.
Nhưng khi ánh mắt của Mộc Chiến khóa chặt vào đôi mắt sâu thẳm của Tống Vũ Hà, hắn đột ngột cảm nhận được một thứ gì đó khác biệt.
Không phải sự lừa dối hay âm mưu nào đó, mà là một ánh nhìn chân thành, một sự kiên định, và… có lẽ là tình cảm thật sự. Một cảm xúc mơ hồ mà hắn không thể lý giải ngay lập tức.
Quỷ..
Gặp quỷ rồi..
Nữ nhân này thích hắn thật sao?
Đùa gì vậy..
Hắn với nàng gặp nhau mới một lần, à không, nếu tính chia tay rồi gặp lại thì cũng dăm ba lần..
Nhưng chỉ có thế mà thôi.. mối quan hệ giữa hắn với nàng chỉ dừng ngang giao dịch Thiên Linh Đan mà không có mối quan hệ gì khác.
Sao nữ nhân này lại thích hắn chứ..
Tống Vũ Hà nghe vậy, mặt có chút đỏ lên, hiển nhiên nàng cũng biết ngại ngùng, giọnv nói có chút gắt gỏng:
“Ngươi cái đồ vô sỉ này, ta thân nữ nhân đã cố gắng hết sức để bày tỏ như thế mà ngươi còn đa nghi!”
“Ngươi đúng là cái đồ đầu gỗ!”
Mộc Chiến ho khụ khụ để che giấu đi sự xấu hổ, đúng là tính hắn vốn cẩn trọng nên hắn không để tâm tới quá nhiều lời nói của nàng.
Thấy nàng nghiêm túc như vậy, có vẻ là thật lòng mà không phải đùa giỡn, Mộc Chiến cũng đáp:
“Được rồi! Đa tạ nàng đã ưu ái, nhưng ta đã có thê tử rồi, ta không muốn..!”
Tống Vũ Hà đang uống một ngụm trà bỗng giật nảy mình, phun thẳng trà vào mặt của Mộc Chiến, lắp bắp nói:
“Ngươi, ngươi… vậy mà đã có thê tử?”
Mộc Chiến dùng vạt áo lau mặt, quái quái nhìn nàng:
“Bộ không lẽ ta không được có thê tử hả?”
Tống Vũ Hà không tin tà, không lý nào lại như thế được..
Nàng vội trấn định lại, nghĩ rằng Mộc Chiến không thích nàng nên mới bịa chuyện thê tử:
“Ta không tin, ngươi nhất định nói dối! Ta không tin!
Nói xong, nàng hếch bộ ngực cao vút ngạo nghễ về phía Mộc Chiến, như tượng trưng cho sự tự hào vô bờ bến của nàng.
Mộc Chiến âm thầm đau đầu, nữ nhân này bị cái gì vậy hả?
Sao nàng lại nói việc hắn nói hắn có thê tử là nói dối chứ..
Dù đúng là Mộc Chiến với Công Tôn Tuyết chưa bái đường, nhưng trong tâm khảm của hắn thì Công Tôn Tuyết chính là thê tử của hắn..
Lắc đầu một cách quyết liệt, Mộc Chiến liền thở dài:
“Vô dụng, điều ta nói đều là sự thật.. Nàng.. nên từ bỏ thôi!”
Tống Vũ Hà nghe vậy, khoé mắt có chút đỏ lên, nước mắt có chút chực chờ sắp rơi xuống.
Mộc Chiến hắn âm thầm kêu khổ, lại là gì nữa đây..
“Ngươi..ngươi..” Tống Vũ Hà bỗng dưng mếu máo, sau đó đột nhiên bỗng phát một luồng khí tức mãnh liệt, quay người rời đi một phương thật xa khỏi hang động này với một tốc độ không thể tin được.
Mà Mộc Chiến cũng giật mình kinh hãi trước cỗ khí tức đó, bởi vì..bởi vì..
Nàng không phải Linh Anh Cảnh sơ kỳ, không phải Linh Anh Cảnh đỉnh phong tu sĩ.
Thậm chí, nàng còn không phải là Nguyên Thần Cảnh, Phân Thần Cảnh cường giả..
Mà nàng.. lại là..một Thần Hải Cảnh Hoàng giả..!
Thần Hải Cảnh Hoàng giả!
Tống Vũ Hà lại là Thần Hải Cảnh Hoàng giả!
Mộc Chiến ngơ ngác, dù có là Thần Thụ, hắn cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này..
Cái gì xảy ra thế này..
Tại sao Tống Vũ Hà lại là Thần Hải Cảnh Hoàng giả?
Tại sao một Thần Hải Cảnh Hoàng giả như nàng lại thích hắn..
Hơn nữa, bộ dáng đó của nàng là..
Rốt cuộc mọi chuyện là sao vậy..
Đăng bởi | Ryuusama1872 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 22 |