Tự Tiện?
Mộc Chiến bị nện mạnh vào tường đá, nhưng may là cường độ thân thể của hắn cũng khá mạnh, thêm bản thể là Thần Thụ nên không chịu nhiều tổn thương.
Tuy nhiên, huyết khí hắn có chút nhộn nhạo, vì dù sao bây giờ, hắn quả thật không khác phàm nhân là mấy.
Mộc Chiến mắt vẫn dán sát vào thân ảnh nữ nhân vẫn đang xấu hổ đến mức hai cái cánh của nàng run rẩy liên hồi.
Chợt, nàng phất nhẹ tay, một bộ trang phục uyển chuyển, ôm lấy từng đường cong duyên dáng, tôn lên vẻ đẹp tinh tế mà không hề phô trương.
Chiếc áo được thiết kế vừa kín vừa hở, khéo léo khoe phần ngực đầy đặn mà vẫn giữ được nét thanh cao, trong sáng. Từng chi tiết hoa văn trên y phục như hòa quyện cùng dáng vóc nàng, tạo nên một tổng thể hài hòa, mềm mại mà vẫn toát lên thần thái uy nghiêm, bí ẩn.
Bộ trang phục còn khéo léo khoe đôi chân thon dài và phần hông đầy đặn, tạo nên sức hút đầy mê hoặc.
Mộc Chiến như bị hút hồn, Diễm Tiên Vũ mặc trang phục vào không khác gì một tiên nữ hạ phàm..
Vô Ngã Chân Ý lập tức được kích hoạt, Mộc Chiến âm thầm cảm tạ cái ngộ tính này của hắn.
Nếu không, hắn không dám chắc có thoát khỏi sắc đẹp này của nàng không nữa..
Thần Thụ cô quạnh vạn năm, gặp nữ sắc tưởng chừng như không đủ lay động, thì ra là do nhan sắc ấy chưa đủ mà thôi..
Mộc Chiến thầm than..
Hắn đúng là một tên ra vẻ ta đây quá mức rồi..
Cứ tưởng rằng tâm tình bất biến vô số năm, nào lại gặp chuyện lại chấn động một chuyện a..
Có lẽ, hắn nên thay đổi suy nghĩ của mình một chút..
Diễm Tiên Vũ sau khi đã mặc trang phục đứng trước Mộc Chiến.
Nàng nhẹ nhàng vỗ cánh, khuôn mặt nở một nụ cười tinh nghịch nhưng chẳng giấu được sự xấu hổ trong đôi mắt.
“Ta đẹp không?” nàng lên tiếng, giọng nhẹ như gió, nhưng lại đầy châm chọc, “Mới vừa rồi, ngươi có chút… thất thố đấy..”
Mộc Chiến cười khổ, hắn bị Diễm Tiên vũ nói trúng tim đen mất rồi.
Sau đó hắn nhìn nàng, rồi khẽ gật đầu, không nói gì, vì hắn không thể phủ nhận rằng vẻ đẹp của nàng hoàn toàn thoát tục, dường như không thể tồn tại ở thế gian này.
“Khanh khách, ta đẹp như thế nào?”
Diễm Tiên Vũ tiếp tục, ngồi xuống bên cạnh hắn, cười tủm tỉm như muốn che đi sự xấu hổ khi nãy.
Mộc Chiến thở dài:
“Được rồi, ngươi gắng gượng như vậy làm gì?!”
“Đừng quên chúng ta có khế ước, ngươi nghĩ gì ta đều biết cả..”
Diễm Tiên Vũ như bị nói trúng tim đen, khẽ hừ một tiếng rồi quay ngoắc đi, không thèm để ý đến Mộc Chiến.
Nàng đúng là vì quá mức xấu hổ nên mới thể hiện tính cách như vậy, nhưng ai bảo, vừa mới mở mắt đã trần như nhộng trong lòng Mộc Chiến cơ chứ..
Diễm Tiên Vũ lẩm bẩm:
“Tên xấu xa..”
Mộc Chiến cười khổ:
“Này, ta nghe được đấy..”
Diễm Tiên Vũ mặc kệ hắn, không thèm quan tâm.
Mộc Chiến thở dài:
“Nào, đến dìu ta lên, ngươi để ta nằm như vậy sao?!”
Mộc Chiến lúc này đang nằm bẹp xuống giữa đống đá vụn, với tư thế vô cùng khó coi.
Hai tay vươn ra một cách bất lực, ngón tay vẫn còn lấm tấm bụi, một bên găng tay đã rách toạc.
Chân trái hắn co lại, dường như là theo phản xạ khi bị đẩy bật về phía bức tường, còn chân phải lại bị kẹt dưới một khối đá lớn.
Y phục trên người xộc xệch, vai áo trượt xuống, để lộ phần vai rắn chắc nhưng đã hằn lên những vết đỏ, như dấu vết của cú va chạm kinh người vừa rồi.
Diễm Tiên Vũ thấy vậy, khẽ bước đến, đôi má đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Nàng cúi xuống, cẩn thận đưa tay đỡ lấy cánh tay Mộc Chiến, kéo hắn dậy một cách nhẹ nhàng.
Bàn tay nàng mềm mại nhưng có lực, trong khi ánh mắt vẫn khẽ lảng tránh, chẳng dám nhìn thẳng vào hắn.
Thấy y phục của Mộc Chiến đã bị xộc xệch sau cú va chạm vừa rồi, Diễm Tiên Vũ hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng vươn tay chỉnh lại từng chi tiết, từ vai áo nhăn nhúm đến nếp cổ áo bị lệch đi.
Mỗi động tác của nàng đều dịu dàng và cẩn trọng, từng ngón tay khẽ chạm vào y phục của hắn, cứ như thể nàng sợ mình vô tình khiến hắn khó chịu.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt nàng dù chỉ thoáng qua vẫn không giấu được sự bối rối. Đôi mắt ngước nhìn lên một chút rồi lại lập tức cụp xuống, khóe môi nàng khẽ mím lại. Sau khi chắc chắn mọi thứ đã ngay ngắn, Diễm Tiên Vũ rút tay về, đứng thẳng dậy, rồi khẽ nghiêng đầu tránh ánh mắt của Mộc Chiến.
Mộc Chiến ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi sao lại khác với lúc trước vậy?!”
Diễm Tiên Vũ khẽ giọng:
“Lúc nào?!”
Mộc Chiến đáp:
“Lúc hoá thành tiểu điểu ấy..”
Diễm Tiên Vũ lắc lắc đầu:
“Lúc đó còn bình thường, giờ có chút ngại ngùng..”
Mộc Chiến nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Diễm Tiên Vũ, nét mặt vừa bối rối vừa dịu dàng, như một đóa hoa e ấp dưới ánh trăng. Khóe miệng hắn chợt cong lên thành một nụ cười nhẹ, không nén nổi nét cười trêu chọc.
Trong lòng hắn thoáng chốc dâng lên một cảm giác thú vị trước dáng vẻ này của Diễm Tiên Vũ.
Hắn cất giọng trầm thấp, khẽ trêu:
“Tiên Vũ, ngươi lo lắng ta ăn thịt ngươi hay sao vậy? Ta còn chưa nói đến việc ngươi hấp thu hết linh lực của ta đây!”
Nghe vậy, Diễm Tiên Vũ càng thêm xấu hổ, đôi má đỏ ửng càng sâu, nàng chỉ khẽ lườm hắn một cái, đôi mắt đẹp ánh lên chút tức giận lẫn ngượng ngùng:
“Hứ, ngươi là nhân sủng của ta, có chút việc đó mà ngươi cũng kể công sao?!”
Mộc Chiến nghe vậy sững người trong thoáng chốc, rồi một loạt “hắc tuyến” như muốn phủ kín cả đầu hắn.
Nhân sủng?
Nga..
Cái gì vậy..
“Nhân sủng?” Mộc Chiến nhướng mày, giọng điệu đầy vẻ không cam chịu:
“Tiên Vũ, ta khi nào là nhân sủng của ngươi vậy?!”
Diễm Tiên Vũ cúi đầu, hai tay đan vào nhau, đôi má hây hây đỏ, ánh mắt lấp lánh dưới hàng mi dài khẽ cụp xuống. Nàng lẩm bẩm, giọng nói nhỏ nhẹ đến mức gần như chỉ là tiếng thì thầm:
“Đã thành lập khế ước với ta, ngươi không phải nhân sủng thì là gì?”
Giọng nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo chút gì đó e thẹn, mơ hồ khiến người nghe không khỏi xao động.
“…”
Nhìn về phía nàng đầy ngạc nhiên, Mộc Chiến trong lòng không khỏi dở khóc dở cười. Một Thiên Mệnh Nguyên Chủng như hắn, thế mà lại bị một nữ tử gọi là “nhân sủng”…
Diễm Tiên Vũ ngước lên, đôi mắt dịu dàng ánh lên nét ngại ngùng nhưng kiên quyết, dường như nàng đã thu hết dũng khí để nói lời ấy. Giữa bầu không khí tĩnh lặng, nàng khẽ nhích lại gần hơn, đôi tay vẫn nắm chặt vào nhau như tự trấn an:
“Đúng vậy, chúng ta đã ký Sinh Tử Khế, ngươi không phải nhân sủng của ta sao?!”
Sinh Tử Khế, là một trong những khế ước bền chặt nhất tu tiên giới.
Khế ước này không chỉ kết nối sinh mệnh của hai người mà còn buộc họ phải chia sẻ một phần sức mạnh, cảm xúc và thậm chí cả đau đớn. Nếu một người gặp nguy hiểm hay bị thương, người kia cũng sẽ cảm nhận được và chịu một phần ảnh hưởng.
Và đúng như tên gọi của nó, hai bên ký Sinh Tử Khế, nếu một bên tử vong thì đồng nghĩa bên còn lại sống cũng không nổi.
Mộc Chiến đang thầm phì cười thì nghe Diễm Tiên Vũ nói đến Sinh Tử Khế mà ngỡ ngàng.
Không ngờ khi đó hắn lại ký một khế ước sinh tử với nàng? Khế ước này vốn không phải chuyện có thể tùy tiện thực hiện, lại càng không phải điều có thể dễ dàng hủy bỏ.
Lúc đó hắn cứ nghĩ một khế ước đơn thuần thôi chứ..
Sao hắn lại ký được với nàng cơ chứ? Lúc đó hắn đâu biết gì?
Mà khoan, hình như lúc đó..
Đúng rồi..cái khế ước này, chính Thụ Tâm của Mộc Chiến ký, không phải hắn ký..
Với lại, Sinh Tử Khế là song phương địa vị ngang hàng, sao nàng lại nói hắn là nhân sủng?
Hắn nhíu mày, ánh mắt có chút nghi hoặc, vừa muốn mở miệng hỏi lại, vừa muốn phủ nhận. Nhưng khi nhìn thấy Diễm Tiên Vũ với gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đen láy đầy vẻ bướng bỉnh lại không kém phần mềm mại, hắn lại im lặng.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác phức tạp, vừa có chút khó xử, lại có phần ngạc nhiên, xen lẫn cả một chút bối rối.
“Khế ước này..nên huỷ đi!” Mộc Chiến cuối cùng không nhịn được mà nói, giọng hắn khẽ trầm xuống.
Không phải vì nhân sủng, mà Mộc Chiến cảm thấy, khế ước này không nên tồn tại..
Nghe lời này, gương mặt Diễm Tiên Vũ lập tức biến sắc. Ánh mắt nàng thoáng qua một tia thất vọng và giận dỗi. Nàng hơi lùi lại, giọng nói có chút run run nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
“Mộc Chiến, ngươi nói gì vậy? Ngươi xem thường ta sao?!”
Mộc Chiến hừ một tiếng:
“Hừ, tự tiện ký Sinh Tử Khế, ta còn chưa trách tội ngươi!”
Diễm Tiên Vũ nghe vậy, thoáng chút xấu hổ, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, đôi mắt kiên định nhìn lại hắn. Một nụ cười pha lẫn chút ngang bướng hiện trên đôi môi nàng:
“Mộc Chiến, ngươi tưởng rằng ta sẽ vì một phút xúc động nhất thời mà ký kết một khế ước quan trọng như vậy sao? Ta hiểu rõ mọi hệ lụy của Sinh Tử Khế, ta biết nếu ngươi gặp nguy, ta cũng chẳng thể thoát được, và ngược lại.”
Nàng ngưng lại một chút, như để tìm kiếm lời lẽ, rồi tiếp tục, giọng nói càng thêm mạnh mẽ:
“Nhưng ta không hối hận, và ngươi cũng không có quyền ngăn cản ta! Ta không chỉ vì ngươi mà ký khế ước này, mà còn vì bản thân ta. Ta muốn… cùng ngươi đối diện mọi khó khăn, sinh tử cũng không thay đổi.”
Mộc Chiến ánh mắt khó hiểu nhìn nàng một chút:
“Tại sao chứ? Chúng ta đâu có quen biết gì?!”
Mộc Chiến chỉ duy nhất gặp nàng một lần là trong Vong Mệnh Đài đó mà thôi, kể từ đó nàng luôn hoá thành bạch kén, cũng chưa từng nói chuyện gì với hắn.
Vậy tại sao nàng lại nói chuyện như đã trở thành sinh tử chi giao với hắn vậy..
Hắn với nàng đâu có trải qua chuyện gì đâu a..
Diễm Tiên Vũ nghe vậy nhưng lại không trả lời ngay, mà nhìn lên nhìn xuống Mộc Chiến, như thể đánh giá sinh vật lạ:
“Vậy lúc ngươi thấy ta, ngươi không thấy gì lạ à?!”
Mộc Chiến âm trầm vuốt cằm, đúng là lúc đó Thụ Tâm của Mộc Chiến rung động kịch liệt, khao khát muốn tìm cho bằng được Diễm Tiên Vũ.
Thậm chí, nó còn tự tiện ký kết khế ước này với Diễm Tiên Vũ mà Mộc Chiến không hề ngăn cản được..
Rốt cuộc lại là sao đây..
Mộc Chiến âm trầm suy nghĩ, sau đó hắn thầm thở dài.
Tiên Vũ a.. có lẽ Sinh Tử Khế đối với sinh linh khác thì nó có hiệu quả, nhưng với Thiên Mệnh Nguyên Chủng như hắn, điều này có chút vô nghĩa..
Mộc Chiến nói:
“Ta đúng là có thấy sự bất thường khi nhìn thấy ngươi, nhưng quả thật điều đó không có nghĩa ngươi liền muốn động sinh cộng tử với ta!”
Hắn vốn thân mang trọng trách nặng nề, đừng nhìn bây giờ vốn bình yên mà Mộc Chiến có thể thư giãn.
Nếu như gặp mấy tên như Thương Thiên bằng một cách nào đó có thể biết hắn là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, lại không phải Linh Anh Cảnh như hắn, mà là Vương giả hay Hoàng giả thì làm sao?
Lúc đó không phải bồi cả Diễm Tiên Vũ đi theo à..
Dù không biết lý do là gì khiến Thụ Tâm hắn tự động ký Sinh Tử Khế với nàng, cũng không rõ tại sao nàng lại muốn ký Sinh Tử Khế với hắn, nhưng Mộc Chiến không muốn kéo Diễm Tiên Vũ vào vũng nước của mình.
Dù sao, hắn với nàng coi như người lạ, không nhất thiết phải kéo nàng vào những chuyện nhức đầu này.
Dứt lời, hắn động niệm, hướng Thụ Tâm về phía ấn ký trên trán, nơi mà Sinh Tử Khế được thành lập với Diễm Tiên Vũ.
Sinh Tử Khế, xem như là một chứng nhận của Thiên Đạo cho hai sinh linh muốn đồng sinh cộng tử.
Vì vậy, nó mới có hiệu lực tối cao, mà không một sinh linh nào có thể phản kháng được.
Nhưng..
Sau một hồi cố gắng phá vỡ nó, Mộc Chiến nhíu mày, hắn cảm nhận rõ ràng sự kiên cố của Sinh Tử Khế ẩn sâu trong trí óc mình.
Mỗi khi hắn cố gắng dùng linh lực từ Thụ Tâm để xé bỏ ấn ký, một cơn đau nhói xuyên qua tâm trí, như thể có một sợi dây vô hình thắt chặt quanh linh hồn hắn, không cho phép hắn thoát ra.
“Hừ!” Mộc Chiến cắn răng, vận dụng linh lực mạnh mẽ, nhưng ấn ký trên trán vẫn không hề bị xê dịch.
Mỗi lần hắn cố gắng xé tan nó, cảm giác như đang đâm vào một lớp thủy tinh vô hình, không thể xuyên qua, không thể phá vỡ. Mặc dù thân thể hắn mạnh mẽ, linh lực hùng hậu, nhưng đối diện với Sinh Tử Khế, hắn chỉ có thể cảm nhận được sự vô lực.
Mộc Chiến thầm chấn kinh:
“Đây là chuyện gì..”
Tại sao hắn lại không phá vỡ được?
Thiên Mệnh Nguyên Chủng như hắn lại phải chịu sự quản hạt của Thiên Đạo?
Đùa sao..
Chuyện đùa này không vui chút nào..
Mộc Chiến âm thầm cắn răng, nhưng dù cố gắng thế nào, hắn cũng không phá vỡ được.
Diễm Tiên Vũ thấy Mộc Chiến vậy, có chút tức giận, không nghĩ rằng nàng đã chấp nhận như vậy với hắn, mà hắn còn nhất quyết muốn phá vỡ khế ước như vậy.
Hừ một tiếng, Diễm Tiên Vũ khẽ gắt:
“Ngươi nghĩ Sinh Tử Khế dễ phá bỏ như vậy?!”
Mộc Chiến trầm giọng:
“Ngươi thì biết được cái gì?!”
Thiên Mệnh Nguyên Chủng như hắn mà lại bị một cái khế ước thắt chặt lại như này, hắn có chút không vui.
Diễm Tiên Vũ nghe vậy càng thêm tức giận, dường như nàng đã sinh ra một chút chán ghét với hắn.
Tên khốn kiếp, ngươi nghĩ là Diễm Tiên Vũ nàng là người tự tiện vậy sao?
Diễm Tiên Vũ khẽ hừ một tiếng:
“Sinh Tử Khế là sự đồng thuận của đôi bên, vậy mà ngươi cứ làm như ngươi là người chịu thiệt vậy?!”
“Nếu lúc đó ngươi không chấp nhận ký, ta cũng đâu ký Sinh Tử Khế được với ngươi?!”
Mộc Chiến âm thầm cười khổ trong lòng, nào phải do hắn a.. mà là do cái Thụ Tâm tuỳ tiện này ấy chứ..
Nếu như hắn biết lúc đó hắn với nàng phải ký Sinh Tử Khế, liều mạng hắn cũng không ký.
Vì nàng, vì cả hắn..
Cái Sinh Tử Khế này chả khác gì con dao hai lưỡi, nhưng mà lưỡi tử vong dài hơn cả lưỡi sinh cơ a..
Nếu như người khác thì được ký kết Sinh Tử với một mỹ nhân như Diễm Tiên Vũ thì mừng còn không kịp.
Nhưng Mộc Chiến chịu.. hắn không thể để nàng quấn vào trách nhiệm của hắn.
Có lẽ lúc đó nàng thấy được mối liên hệ gì đó giữa hắn và nàng nên muốn thành lập liên kết mà thôi.
Nếu nàng biết số mệnh của hắn khó khăn như thế nào, nàng sẽ chấp nhận ký sao.
Dù rằng nàng nói có vẻ hay thật đấy, nhưng nàng làm sao biết hắn là Thiên Mệnh Nguyên Chủng được, trách nhiệm của hắn nặng nề lắm..
Thấy Mộc Chiến ngồi lỳ nửa canh giờ để cố gắng phá vỡ khế ước, Diễm Tiên Vũ tức giận, nước mắt chực rơi xuống:
“Hành động của ngươi, khiến bổn cô nương rất tổn thương lòng tự trọng!!”
Dứt lời, Diễm Tiên Vũ không chờ thêm lời đáp từ Mộc Chiến. Một làn gió nhẹ thoảng qua, nàng hoá thành một con chim nhỏ trắng muốt, mảnh mai như sương mai, bay vút lên không trung.
Đôi cánh của nàng như những sợi tơ mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua không gian, mang theo một sự thanh thoát không thể tả, giống như một bóng hình huyền bí trong làn sương mù, dần dần khuất bóng.
Mộc Chiến hít một hơi thật sâu, chỉ lẳng lặng nhìn Diễm Tiên Vũ rời đi mà không đuổi theo..
Thứ nhất, hắn thật muốn tập trung phá vỡ cái Sinh Tử Khế này, dù hắn và nàng có bất kỳ liên hệ gì đó đi chăng nữa, Sinh Tử Khế vẫn quá là nguy hiểm.
Chuyện của hắn, không nhất thiết phải kéo theo người khác vào.
Thêm nữa, việc sinh tử của một Bất Tử Thụ lại gắn kết với một sinh linh, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ quái.
Nhưng Mộc Chiến lại có thể làm thế nào, Thụ Tâm nó tự động ký kết, nếu như Diễm Tiên Vũ xảy ra bất trắc gì, nó cũng sẽ tự nổ theo, và cũng đồng nghĩa Mộc Chiến sẽ tiêu đời.
Vậy nên, hắn muốn tập trung phá vỡ Sinh Tử Khế này đi.
Thứ hai, dù có muốn đuổi, có lẽ cũng rất khó..
Vì Diễm Tiên Vũ lúc bộc phát khí tức, Mộc Chiến liền nhận ra nàng là Ngũ giai trung kỳ..
Cũng có nghĩa nàng có sức mạnh tương đương Nguyên Thần Cảnh cường giả..
Thêm việc bản thân là một loài chim, tốc độ của nàng nhanh hơn bất cứ Nguyên Thần Cảnh nào..
Mộc Chiến muốn đuổi thì chỉ còn cách dùng Huyết Ngục Quan hi sinh huyết khí để đuổi theo thôi, nhưng hắn không chắc rằng có thể đuổi kịp hay không nữa.
Vì thế, Mộc Chiến cũng không đuổi theo làm gì, cứ mặc nàng rời đi..
Dù cho nàng nắm giữ sinh tử của hắn, nhưng đừng buồn cười như vậy..
Nàng dù sao cũng sánh ngang Nguyên Thần Cảnh cường giả, nếu như có mối nguy hiểm nàng gặp phải, Mộc Chiến hắn sẽ có thể giải quyết bằng thực lực Linh Anh Cảnh sao..
Vô nghĩa.. có chút vô nghĩa a..
Đăng bởi | Ryuusama1872 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 23 |