Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi sinh tồn (17)

Tiểu thuyết gốc · 1567 chữ

Chương 58: Trò chơi sinh tồn (17)

Diễm lấy bình xịt giảm đau cấp tốc, cùng bình xịt gây tê loại mạnh, xịt thẳng lên hai bàn tay của cả bốn đứa nhóc. Đợi thuốc tê bắt đầu phát huy tác dụng, cô dùng tay nắn lại xương từng ngón cho từng đứa.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 121 đến từ Lê Thị Nga."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 122 đến từ Lê Minh Ngọc."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 121 đến từ Lê Hồng Quân."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 122 đến từ Lê Văn Hùng."

Bốn đứa sững sờ nhìn một loạt động tác chuyên nghiệp như bác sĩ lâu năm trong nghề của Diễm, chúng không dám tin đứa bé mới hai tuổi trước mắt mình lại tài giỏi như vậy, những đứa nhận là thần đồng trên thế giới so với đứa bé này cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc. Lúc trước chúng còn lo đứa bé bị bọn dã thú ăn thịt, nhưng cuối cùng nó chẳng sao, bọn chúng thì xém bị người khác giết chết, lại được đứa trẻ và lũ nit ranh cứu thoát, nếu không phải tự bản thân trải nghiệm, chúng không bao giờ tin câu chuyện như cổ tích này lại thật sự tồn tại.

Do được thuốc tê và thuốc giảm đau trợ giúp, cơn đau ở hai bàn tay đã hoàn toàn chấm dứt, cả bốn nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ xíu với những ngón mũm mĩm, đang nhẹ nhàng nắn bóp từng khớp xương trên bàn tay chúng. Chúng sợ một cử động nhỏ của mình cũng làm ảnh hưởng đến cô, nên cố gắng ngồi im như tượng.

- Xong rồi!

Nắn xong ngón út cuối cùng cho thằng Hùng, cô đút thuốc trị thương cho từng đứa.

- Thuốc trị thương thần thánh đấy, nuốt xuống, nửa tiếng sau tay sẽ trở lại bình thường.

Bốn đứa nhóc: "..."

Gì mà thuốc trị thương thần thánh, lại còn trong nửa tiếng tay có thể cử động lại á? Đùa nhau à?

Dù trong lòng vô cùng nghi ngờ, nhưng bốn đứa vẫn ngoan ngoãn nuốt nhanh viên thuốc kì quái trong miệng xuống dạ dày. Chúng chỉ hi vọng, lát nữa không bị tiêu chảy vì uống thuốc linh tinh, là đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Ba thằng choai bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại, hai mí mắt của cả ba giần giật liên tục, rồi từ từ hé mở.

Thằng Sơn là đứa tỉnh táo đầu tiên, một tay nó xờ xoạng đầu, một tay chống đất nhỏm người dậy quan sát tình hình xung quanh. Hai thằng Nam và Tình cũng nhỏm người dậy, đến khi nhìn rõ mọi thứ, cả ba sợ ngây người.

Bọn người lúc nãy còn hùng hổ lao vào muốn đánh chết ba đứa, bây giờ cả lũ lại bất tỉnh nhân sự, nằm lăn lóc trên mặt đất. Trên người, trên mặt chúng chồng chất đầy những vết thương mới, máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất.

Cả ba thật sự không hiểu chuyện gì đã sảy ra, rõ ràng chúng bị bọn kia đánh cho thừa sống thiếu chết, thế quái nào bây giờ cơ thể chúng chẳng cảm thấy đau đớn xíu nào, mà cái lũ kia lại bị đập cho bầm dập là cái kiểu gì. Chẳng lẽ đang mơ?

Ba thằng lắc mạnh đầu, thằng Tình còn đưa tay tát mạnh vào mặt mình một phát.

- Ai ui, mẹ nó đau quá!

Nó ôm má kêu oai oái.

- Các anh đang làm gì thế?

Thằng Quân khó hiểu hỏi ba thằng.

- Ể, mấy đứa không sao chứ?

Ba thằng bấy giờ mới để ý thấy bốn đứa nhóc, thằng Nam lên tiếng hỏi thăm cả bốn.

- Bọn em không sao.

Bốn đứa lắc đầu.

- Chỉ có bàn tay bị... ơ...

Bốn đứa trợn mắt không tin nhìn chằm chằm năm ngón tay của mình.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +156 đến từ Lê Thị Nga."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +156 đến từ Lê Minh Ngọc.”

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +156 đến từ Lê Hồng Quân.”

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +156 đến từ Lê Văn Hùng.”

- Cử động... cử động được thật rồi này!

Cả bốn vừa khóc vừa cười ôm chầm lấy nhau reo lên. Ba thằng choai đần mặt, chúng chẳng hiểu bọn nhóc này đang lên cơn gì nữa.

- Này!

Thằng Sơn hơi cáu, nó quát nhỏ một tiếng.

- Mấy đứa làm trò quỷ gì thế, còn cả bọn kia nữa.

Nó chỉ về phía tên Duy và đồng bọn.

- Sao chúng nó lại bị bầm dập thành thế này? Đã có chuyện gì sảy ra?

Bốn đứa nhóc cũng đã bình tĩnh lại, chúng thật không dám tin là viên thuốc quái dị kia lại có hiệu nghiệm, tay của chúng thật sự đã lành lại rồi, cử động không hề đau đớn hay có vấn đề gì.

- Là năm đứa kia đánh bọn họ thành như vậy.

Cái Ngọc nhanh nhảu chỉ về phía năm anh em linh thú đang tu bia ừng ực.

- Năm đứa nào cơ?

Ba thằng lầu bầu hỏi, quay đầu nhìn theo hướng cái Ngọc chỉ.

- Cái... cái quỷ gì thế này?

Ba thằng lắp ba lắp bắp.

Chúng thấy năm đứa nít ranh tóc xanh tóc đỏ đang tu bia ừng ực, con bé Hiền thì ngồi trên ghế mây, một cái ô che nắng khổng lồ cắm cột ngay cạnh chỗ ngồi của con bé. Ghê rợn hơn là xunh quanh sáu đứa, một đàn sư tử, báo đốm đang ngồi túm lại, mồm con nào con nấy ngậm một chai bia, ngửa đầu lên uống như người lớn.

- Bé Hiền, mau lại đây, nguy hiểm lắm!

Thằng Tình đứng hẳn người dậy, nó lo lắng nhìn về phía con nhóc đang ngồi giữa bầy thú ăn thịt.

- Ồ, ba thằng kia tỉnh lại rồi kìa.

Gà Tinh quăng vỏ chai bia trong tay xuống nền đất, xoay khuôn mặt bị men bia nhuộm cho hồng hồng về phía ba thằng choai.

- Bia không ba đứa?

Sâu xanh cũng xoay người lại, dơ chai bia lên với ba thằng.

Ba thằng choai: "..."

Cái trò quỷ gì thế? Rốt cuộc bọn nó là người trưởng thành hay cái lũ nít nhít này mới là người trưởng thành vậy?

- Các anh đừng sợ, bọn sư tử với báo đốm kia hiền lắm.

Cái Nga cười khì với ba thằng.

Ba thằng choai: "..."

Gì? Hiền lắm á? Đến cả bốn đứa này cũng bị chập đây nào rồi đấy à?

- Với cả, là bé Hiền cứu bọn anh đấy.

Cái Nga hồn nhiên bổ sung thêm thông tin.

- Hả? Con bé á?

Ba thằng khó tin hỏi vặn lại.

- Vâng!

Thằng Hùng gật mạnh đầu khẳng định.

- Có phải các anh không còn cảm thấy đau nữa không?

Nó bí hiểm nhìn ba thằng.

- Ừ, không còn đau thật, rõ ràng bọn anh bị thương rất nặng, bây giờ lại chẳng cảm thấy gì.

Thằng Quân cười thấu hiểu.

- Bọn em cũng thế.

Nó dơ hai bàn tay lên.

- Các anh xem đi, hai mươi phút trước tay của bọn em bị những người kia dẫm nát, không cử động được, sau khi bé Hiền cho bọn em uống thuốc, liền lành lặn như mới nè.

- Mấy đứa đang kể chuyện cười đấy à? Mà cho dù có thế thật thì liên quan gì đến việc bé Hiền cứu bọn anh.

Thằng Nam nhíu mày khó hiểu.

- Các anh vẫn chưa hiểu á? Sao chậm lụt thế?

Thằng Quân tỏ ra chán nản với khả năng tư duy của ba thằng.

Ba thằng choai: "..."

Đến cả bọn lít nhít này cũng chê bai chúng nó là thế vẹo nào!

- Thì là bé Hiền cũng lấy thuốc cho bọn anh uống, nên mới nhanh khoẻ lại như thế.

Cái Nga kiên nhẫn giải thích.

Bốn đứa cũng hiểu cảm giác khó tin của ba thằng hiện tại. Lúc trước khi nghe đứa bé kia nói có thể cứu được ba thằng, bọn chúng cũng đâu hề tin, mà giờ thì sao, chẳng những cứu được ba thằng mag còn cứu được cả đôi tay bọn chúng. Quá thần kì.

- Lấy thuốc cho bọn anh uống, lấy thuốc cho bọn anh uống...

Ba thằng đần mặt lẩm bà lẩm bẩm.

- Là thuốc gì?

Thằng Sơn thắc mắc.

- Bọn em cũng không biết.

Bốn đứa lắc đầu.

Ba thằng choai: "..."

Không biết mà nói cứ như đúng rồi ấy!

Bốn đứa thấy ba thằng lại ngây ngẩn, chúng đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả bốn đứng dậy chạy về phía Diễm khoa bàn tay đã lành hẳn của bọn chúng.

Ba thằng thấy bọn nhóc chạy về phía đám thú ăn thịt, định đưa tay ngăn cản nhưng không kịp, sau lại thấy bọn thú thấy bốn đứa bước vào lãnh địa của chúng, nhưng đến nhếch mép chúng cũng lười, chỉ chăm chăm ngậm chai bia tu ừng ực.

Cả ba nhìn nhau trao đổi, sau cùng quyết định đánh bạo đi tới tìm hiểu xem, ruốt cuộc là có chuyện gì đã sảy ra với cả bọn.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.