Trò chơi sinh tồn (18)
Chương 59: Trò chơi sinh tồn (18)
Diễm vừa hút sting dâu đỏ vừa nghe bốn đứa nhóc khoe bàn tay lành lặn của chúng, thấy ba thằng choai rón ra rón rén đi về phía này, cô đặt chai sting xuống, đưa tay chống cằm nhìn ba thằng. Năm anh em linh thú cũng đặt bia xuống, xoay người nhìn theo. Bọn sư tử và báo đốm thấy vậy cũng xoay người lại.
Ba thằng choai: "..."
Cả ba chuyển từ rón rén sang đứng im không nhúc nhích, chúng chỉ sợ vừa động nhẹ một cái, bọn sư tử, báo đốm kia sẽ lao lên dùng bàn chân ba múi của chúng tặng mỗi thằng vài cái tát.
- Bọn bay diễn trò gì vậy? Cosplay tượng đá à?
Cá Hổ nghiêng đầu nhìn ba thằng.
- Tượng đá á? Tao lại thấy giống ăn mày thì hơn, nhìn quần áo chúng nó kìa, te tua còn hơn cả bọn ăn mày ở phố Núi Rác, cầm thêm cái bị với cái gậy nữa là hết sẩy!
Gà Tinh lên tiếng phản bác lại kiến của cá Hổ.
- Ừa, con gà nói đúng, tụi này cũng thấy chúng nó giống ăn mày thật.
Ba con gật đầu đồng tình với nhận xét của gà Tinh.
Bốn đứa nhóc: "Hi hi."
Bọn sư tử và báo đốm: "Grừ hừ hừ."
Ba thằng choai ăn mày: "..."
Cái quần què gì vậy, ba thằng đẹp trai nhất xóm lại bị cái bọn dị dạng này ví von như ba thằng ăn mày, còn cái nhục nào hơn cái nhục này không hả người?
- Chuẩn bị nhổ neo đi săn thôi.
Thấy ba thằng đã hoàn toàn lành lặn, Diễm hút nốt ngụm sting còn lại, quăng vỏ chai sang một bên, cô ra lệnh toàn quân tập hợp.
- À hú hú, giờ săn đến rồi, nào đi thôi, nào đi thôi...
Năm anh em linh thú khoác vai bá cổ nhau, nhại theo giai điệu một bài hát thiếu nhi.
- Grào ú ú, grào ú ú...
Bọn sư tử, báo đốm cũng hiểu ý gào lên đệm nhạc cho năm con.
Quần chúng xung quanh: "..."
Bọn thú này mới từ đoàn xiếc trốn ra à bay?
- Mang thuốc này nhét cho cái lũ kia mỗi thằng một viên.
Diễm vừa đưa lọ thuốc trị thương cấp tốc cho năm anh em linh thú, vừa hất mặt về phía tên Duy và đồng bọn đang nằm lăn lóc trên mặt đất.
- Sao lại cho chúng uống thuốc?
Thằng Quân nhìn thấy lọ thuốc trong tay năm con giống với thuốc ban nãy chúng nó uống, liền vội vã lên tiếng hỏi.
- Chúng uống rồi sẽ khoẻ lại, sau đó sẽ lại đánh chúng ta sao?
Cái Nga xiết chặt hai bàn tay run rẩy.
- Trình như chúng mà đòi đánh được bọn này á?
Hạc toi bĩu môi khinh thường.
- Mà chị đại cho chúng uống thuốc làm gì, phí của trời ra.
Giun Vương xoa cằm khó hiểu.
Ba thằng choai: "???"
Chị đại? Con bé Hiền á?
- Đánh cũng đánh rồi, ba thằng kia cũng khoẻ rồi, với cả chị đây không có hứng giết người, nhưng bọn chúng có sống sót ra được đây không thì còn phải xem tạo hoá nha nha.
Diễm híp mắt nhìn bọn người đang nằm đầy đất.
Ba thằng choai: "..."
Cái méo gì mà chị đây, lại còn không có hứng giết người là trò quỷ gì? Con lão Bắc khều bị ma nhập đấy à giời ơi! Sợ mất cả hồn!
- Ô đúng!
Cá Hổ và sâu xanh reo lên.
- Để cho bọn thú ở đây vần chết từng thằng một mới đặc sắc nha! Chị đại quả là thông minh!
Diễm công chúa: "..."
Meo ơi, bà đây nói một đằng, cái bọn này lại nghĩ một nẻo là cái véo gì?
- Mấy đứa đi thu thập đồ đạc của mình đi.
Diễm đứng dậy khỏi ghế mây, nói với bốn đứa nhóc bên cạnh.
- Cả ba đứa nữa.
Cô quay sang nhìn ba thằng choai đang đơ ra như phỗng.
- Mau thu thập đồ đạc cùng tụi nhóc đi kìa, chậm trễ bị tụt lại, rồi bị ăn hàng sống dở chết dở, chị đây không cứu lần nữa đâu đấy nha.
Ba thằng choai: "???"
Con gái lão Bắc khều lại gọi chúng nó là ba đứa, lại còn xưng chị đây! Không phải chúng nó đang gặp ác mộng đấy chứ?
Bốn đứa nhóc đã chai lì trước cách xưng hô, cùng giọng điệu như bà cụ non của Diễm. Nghe thấy cô giao nhiệm vụ, cả bốn lập tức chạy thẳng về phía cái lều của mình thu thập đồ đạc. Năm anh em linh thú cũng vừa hoàn thành nhiệm xong, cả năm đi theo giúp bọn nhóc xách đồ.
Ba thằng choai cũng không phải bọn đầu óc chậm chạp, chúng biết tình huống hiện tại không phải là lúc ngồi xuống hỏi tỉ mỉ chuyện gì đã sảy ra, cả ba nghĩ đợi nếu thoát được khỏi nơi này, sẽ làm rõ mọi chuyện sau.
Ba thằng liếc mắt nhìn Diễm tiếp tục nhàn nhã ngồi trên ghế mây, cả ba im lặng xoay người đi về phía những cái trại bị xô đổ sang một bên.
Khi đi qua nhóm người đang nằm la liệt trên mặt đất như xác chết, cả ba rùng mình liên tục. Tình trạng của bọn người kia phải nói thê thảm hơn chúng rất nhiều.
Tên nào tên đấy mặt mũi, người ngợm sưng vù như bị ong đốt, các vết thương đều là vết thương kín, nhưng trông kinh khủng vô cùng. Riêng vùng đầu có vài vết thương hở rất lớn, tất cả máu trên mặt đất đều là từ vết thương này chảy ra. Có mấy thằng hai bàn tay không biết bị vật gì nghiền cho nát bét, không còn phân biệt được đâu là ngón trỏ, đâu là ngón giữa.
Bọn kền kền ăn xác gần đây cũng lục tục mò đến, chỉ cần một trong những thằng kia ngỏm, chúng sẽ lập tức lao vào mở tiệc.
Ba thằng choai vã mồ hôi lạnh, chúng không chứng kiến tận mắt vụ đánh lộn, nhưng nhìn vết thương trên người mấy thằng kia cũng đủ hiểu độ ngầu của kẻ đánh chúng. Tốt nhất là nên chồn nhanh khỏi đây, nếu không bọn đánh mấy thằng này mà quay lại chúng nó cũng đừng mong thoát được.
Sau khi cả bọn thu dọn xong đồ dùng của mình, tên Duy và đồng bọn bắt đầu tỉnh lại. Vài tên trong bọn chúng ngồi dậy, đưa tay ôm đầu, ngơ ngác nhìn xung quanh.
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 156 đến từ Nguyễn Văn Tình."
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 156 đến từ Hoàng Văn Sơn.”
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 156 đến từ Nguyễn Văn Nam.”
Ba thằng khiếp sợ dụi mắt liên tục nhìn tên Duy và đồng bọ lúc nãy còn nằm cứng đơ như xác chết, giờ đã ngồi dậy nói cười như chẳng có chuyện gì sảy ra.
- Đi thôi!
Diễm nhún người nhảy lên lưng con sư tử đầu đàn, ra lệnh toàn quân xuất phát.
Năm anh em linh thú giúp bốn đứa nhóc ngồi lên lưng báo, ban đầu bốn đứa run cầm cập, vừa ngồi được lên lưng của báo đốm đã ngã luôn xuống đất. Diễm phải lấy ra bốn bộ yên giống yên ngựa đặt lên lưng báo, bốn đứa mới không vì cả người run cầm cập mà rơi xuống đất.
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 178 đến từ Hoàng Văn Sơn."
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 179 đến từ Nguyễn Văn Tình.”
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 179 đến từ Nguyễn Văn Nam.”
- Cỡi... sư tử á?
Thằng Nam lắp ba lắp bắp. Hai thằng còn lại đần mặt không nói lên lời.
- Còn lần mần gì nữa?
Diễm trợn mắt nhìn ba thằng.
- Leo lên lưng báo nhanh lên.
Ba thằng há hốc mồm, đưa tay chỉ mình rồi lại chỉ ba con báo đang bước gần về phía chúng.
- Chậc, nhanh lên nào!
Hạc toi thúc dục.
- Hay là muốn ở lại cùng lũ đần kia.
Sâu xanh hất mặt về phía bọn người cũng đang ngơ ngẩn nhìn bên này.
Ba thằng choai: "..."
Mẹ nó, ngu gì mà ở lại với bọn chó chết kia, lên thì lên, chết trong mồm báo còn thoải mái hơn bị lũ kia cho ăn hành.
Sau khi ba thằng ổn định chỗ ngồi, năm anh em linh thú ra lệnh cho đàn thú di chuyển.
- Ơ, từ từ đã, còn đồ đạc quên chưa mang theo kìa!
Ba thằng gào tướng lên, Diễm liếc mắt, thu hết đống đồ tạp nham trên đất vào túi trữ vật, cô chưa bao giờ chê đồ nhiều, nhất là nếu để đồ ở lại sẽ bị bọn tâm thần kia xơi sạch, tốt nhất là mang hết đi, một hạt muối cũng phải mang hết đi.
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 167 đến từ Nguyễn Văn Tình."
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 169 đến từ Nguyễn Văn Nam.”
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 168 đến từ Hoàng Văn Sơn.”
Ba thằng choai trợn muốn lồi con ngươi, nhìn chằm chằm vị trí đống đồ vài giây trước còn ở đó.
- Đồ... đồ đâu hết rồi?
Thằng Tình lắp bắp hỏi, nhưng chẳng có ai trả lời nó vì đàn thú đang di chuyển với tốc độ tên bắn, ba thằng choai và bốn đứa nhóc chưa thích nghi được, nên cơ thể lúc lệch sang bên này, khi lại lệch sang bên khác.
- Mẹ nó, đây lần đầu tiên tao được cỡi báo đốm chúng mày ạ!
Thằng Sơn phấn khích gào thét.
- Tao cũng thế! Cảm giác phê lòi!
Thằng Nam và Tình cũng gào lên.
Bốn đứa nhóc sợ hãi ôm chặt lấy cổ con báo, chúng nó cũng không ngờ có ngày lại được cỡi báo chạy trên thảo nguyên.
Đăng bởi | Anhglennemeier |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 47 |