Chương 1
- Viên Viên, ngoài đống sách dày đặc kiến thức kia cậu không thể đọc một cái gì có thể lãng mạn hơn sao?_Trúc Diệp càu nhàu.
- Tớ nhìn vào thực tế chứ không thích mộng tưởng.
Trúc Diệp cầm quyển sách đập nhẹ vào đầu cô, mắng:
- Ai chẳng biết thực tế là quan trọng, nhưng bà cô của tớ ơi, cứng ngắc như cậu thì ế chồng cả đời cho xem.
- Tớ cũng không cần chồng, thứ tớ cần là tương lai đảm bảo không bị thiếu đói_Trịnh Viên bác lại
Trúc Diệp thở dài, nhét quyển tiểu thuyết đang đọc dở của mình vào tay cô, dọa:
- Cậu đọc nó cho tớ, sáng mai tớ xem cậu đã đọc được đến đâu, cậu không đọc tớ nghỉ chơi với cậu luôn.
- ok,ok, đọc thứ sến súa này chứ gì. Triệu Trúc Diệp không ngờ vì thứ như thế này mà cậu định nghỉ chơi với tớ.
Trúc Diệp cười rồi nhảy lên giường nằm.
- Vì cậu thôi, đọc đi nhé, tớ buồn ngủ rồi ngủ trước đây .
Trịnh Viên xì một tiếng rồi ném quyển tiểu thuyết sang bên, nhưng một lúc sau lại phải kéo lại đặt trước mặt, bắt đầu đọc.Quyển tiểu thuyết nói về chuyện tình của nhân vật nữ Ngọc Tương Linh- con gái thứ của tướng quân Ngọc Tự Tân và Túy Hoạ Thanh- cửu hoàng tử của Nhân giới. Đoạn đầu nói về gia đình Ngọc tướng quân với hai cô con gái vô cùng xinh đẹp, đại tiểu thư là Ngọc Nguyệt Tinh, luôn ghen ghét đố kị với tiểu muội của mình, sự dịu dàng, lương thiện của Ngọc Tương Linh khiến không một nam nhân nào cưỡng lại được, Ngọc Nguyệt Tinh thì lúc nào cũng dùng mọi thủ đoạn để làm hại Tương Linh, độc ác vô cùng, ai ai cũng ghét bỏ, chỉ riêng Ngọc phu nhân là cưng chiều vô cùng.
- Phu nhân này vô lý thật, người lương thiện thì không yêu thương, lại đi chiều chuộng người độc ác- Trịnh Viên vừa đọc vừa phán xét.
Bỗng cô thấy buồn ngủ vô cùng, vội cất sách rồi lên giường nằm. Trong lúc lâng lâng chìm vào giấc ngủ, cô thấy một luồng sáng xanh mờ ảo đang dần lan vào tầm mắt cô và rồi cô thiếp đi, cảm giác giường êm ái lạ thường, cánh tay phải nhoi nhói đau.
Tiếng mở cửa làm Trịnh Viên tỉnh giấc, âm thanh này khá lạ lẫm. Cô dụi mắt, quờ tay định cầm đồng hồ xem giờ thì phát hoảng.Trịnh Viên mở to mắt nhìn, cô đang nằm trên một chiếc giường lạ, xung quanh cũng vậy. Bất giác Trịnh Viên nghĩ hay là mình vẫn chưa tỉnh mơ, cô tự tát vào má mình một cái.
- đau quá, không phải mơ sao, chẳng lẽ đêm qua mình mộng du rồi đi đến phim trường của người ta để ngủ.
Cô định ngồi dậy thì đau nhói ở cánh tay, cô giơ lên kiểm tra thì thấy nó đã được băng bó.
- Chết rồi, đến quậy phim trường của người ta còn bị thương để người ta băng bó, mày phải đối mặt với người ta sao đây hả Trịnh Viên.
Có người đi đến làm Trịnh Viên xấu hổ không biết để đâu được, không nhớ tối qua mình đã làm gì , đang nghĩ đủ mọi lời để xin lỗi và cảm ơn thì một người chạy tới.
- Đại tiểu thư, cô tỉnh rồi, nào mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, phu nhân mà thấy sẽ mắng nô tì mất.
Trịnh Viên ngớ người, vội xua tay.
- Cô nhầm rồi, tôi không phải diễn viên đâu, có lẽ tôi mộng du đến đây, thật sự xin lỗi ạ, cô có thể cho tôi mượn điện thoại một lúc được không?
Cô tì nữ nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi đưa tay lên trán cô:
- Nóng quá, chẳng trách tiểu thư lại nói sảng, tiểu thư đợi một chút.
Cô tì nữ vừa chạy đi vừa gọi.
- Người đâu, đại tiểu thư sốt cao lắm, mau gọi đại phu.
Cô gái kia vừa đi không lâu thì Trịnh Viên lại nghe nhiều tiếng chân khác tiến về phía phòng này.
- Tiêu rồi, lỡ họ bắt mình vì tội xâm nhập trái phép thì sao, tiêu rồi Trịnh Viên, Trịnh Viên ....
Cô nén đau mà chui xuống gầm giường trốn. Cửa mở ra, tiếng chân gấp gáp kèm tiếng gọi làm cô sợ đứng tim.
- Tinh Nhi, Tinh Nhi, con không sao chứ?
Ngọc phu nhân sững người lại trước chiếc giường trống không, bà quay lại hỏi người tì nữ:
- Đại tiểu thư đâu rồi, sao ngươi bảo nó sốt cao?
Người tì nữ vội quỳ xuống.
- Thưa phu nhân, rõ ràng lúc nãy đại tiểu thư còn ở đây, sốt cao, còn nói nhảm gì đó rồi xin lỗi nô tì nữa ạ.
- Xin lỗi à?
- Vâng!
Ngọc phu nhân chầm chậm đi về phía chiếc giường, Trịnh Viên lấy tay bịt miệng, hồi hộp đến nín thở.
- Tinh Nhi, con ra đây đi, đừng trốn làm gì, ta cảm nhận được khí tức của con rồi.
Trịnh Viên trong lòng lo lắng, cô giống diễn viên của họ đến thế sao, cô chui ra khỏi gầm giường.
- Xin lỗi, tôi không phải diễn viên của mấy người, về việc xâm nhập trái phép tôi sẽ bồi thường.
Ngọc phu nhân lại gần cô, sờ tay lên trán rồi truyền một ít linh khí làm cô ngất đi, đỡ cô nằm xuống.
- Tinh Nhi bị thương nặng, khó khăn lắm mới giữ được tính mạng, bây giờ trở nên ngớ ngẩn cũng không phải là lạ gì, thôi cứ để nó nghỉ ngơi, Tiểu Điệp, chắm sóc tiểu thư cho tốt vào.
- Vâng ạ!
Ngọc phu nhân nhìn con gái mình một lúc rồi rời đi, coi như đã an toàn, con gái bà không sao nữa.
_hết chương 1__
Đăng bởi | June2712 |
Thời gian | |
Cập nhật |