Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 1789 chữ

Ngọc phu nhân rời đi, nhưng vì quá lo nên quay lại, bà cảm nhận được một luồng ma khí nhỏ toát ra từ người con gái bà, tuy nhiên không hề đáng ngại. Tinh Nhi của bà vẫn còn ngủ, mồ hôi toát ra nhễ nhại, đang trong một cơn sốt.

- Tiểu Điệp, sai người đi sắc thuốc cho đại tiểu thư.

- Vâng, thưa phu nhân!

Tiểu Điệp rời đi, phu nhân dùng khăn ướt lau mặt cho con gái, bà vô cùng lo lắng cho bệnh tình của cô. Trịnh Viên tỉnh dần rồi mở mắt, Ngọc phu nhân vội đỡ cô dậy uống thuốc.

- Tinh Nhi, con đừng để ý chuyện hôm qua, Cửu hoàng tử chỉ lỡ tay thôi, Tương Linh cũng chẳng sao cả, bây giờ con lo dưỡng sức cho tốt là được.

- Cửu hoàng tử lỡ tay làm gì? Tương Linh sao?

Trịnh Viên ngơ ngác hỏi lại, mẹ cô xoa đầu cô, dịu dàng nói.

- Con quên được là tốt rồi, đừng nhắc lại nữa.

Cô định hỏi nữa thì nhận ra có điều gì không đúng: " Phải rồi, đây chẳng phải tên của các nhân vật trong quyển tiểu thuyết đó sao"

- Mẹ!

- Sao vậy Tinh Nhi

- Cho con hỏi máy quay để ở chỗ nào vậy, hay đây chỉ là diễn tập thôi?

Ngọc phu nhân nhíu mày nhìn cô khó hiểu.

- Máy quay là cái gì?nếu là đồ của con làm mất thì để mẹ sai người đi tìm.

Trịnh Viên vội xua tay, cô bỗng nhìn thấy khuôn mặt mình ở tấm gương bên cạnh, cô mở to mắt kinh ngạc " Sao mặt mình lại khác như vậy, đây không phải khuôn mặt của mình"

- Tinh Nhi, con sao vậy, cứ nhìn chằm chằm vào gương.

- Con.....là Ngọc Nguyệt Tinh sao?

- Sao con lại hỏi vậy, con không là Tinh Nhi thì là gì.

- À ...ờ. ...

Cô gượng cười nghĩ " Chẳng lẽ mình xuyên vào quyển tiểu thuyết đó rồi? Vô lý, làm gì có mấy chuyện thần kì như vậy" Cô lại tự véo má mình vài cái để kiểm chứng, nhưng má cô chỉ đỏ lên chứ cô không tỉnh lại. Trịnh Viên than thầm, biết có chuyện như vậy cô đã đọc bằng hết để biết được các tình tiết rồi. Phu nhân thấy cô có hành động lạ càng lo hơn, chẳng lẽ vì bị Cửu hoàng tử chém vào cánh tay, cộng thêm yêu lực của Mộc yêu mà con gái bà trở nên ngớ ngẩn, không nhớ ra cả bản thân mình.

- Tinh Nhi, con uống thuốc rồi đi nghỉ, chuyện về Cửu hoàng tử mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con.

- Không, không đâu mẹ_ Trịnh Viên vội can_ huynh ấy làm vậy chắc cũng vì có lí do, mẹ xem, huynh ấy đâu dám đâm chỗ khác làm con bị thương nặng, chắc chỉ doạ thôi.

- Con gái của mẹ, con biết suy nghĩ hơn rồi.

Ngọc phu nhân nói rồi ôm cô vào lòng, vuốt lưng tóc.

- Mẹ, con muốn ra ngoài đi dạo, con khỏe rồi.

Bà nhìn con gái gật đầu, sai Tiểu Điệp đưa cô đi dạo.Trịnh Viên vui vẻ chạy ra ngoài, cô muốn thăm thú thế giới này, bởi biết đâu sự chuyển giao thể xác này chỉ diễn ra nhất thời, ngủ một giấc cô lại tỉnh dậy ở khu kí túc, căn phòng chật chội có chiếc giường 2 tầng của cô và Trúc Diệp.

- Tiểu Điệp, ở đây có cảnh nào là đẹp nhất?

- Cảnh đẹp nhất ở Ngọc phủ.....à, đó là nơi đặt thủy đài, cây cối được nuôi bởi tiên thủy nên rất đẹp.

- Mau dẫn ta đến đó đi, đi nào.

- Không được đâu, vào đó tướng quân sẽ mắng Tiểu Điệp mất.

- Không sao đâu, có Ngọc Nguyệt Tinh ở đây còn sợ gì nữa.

Trịnh Viên kéo Tiểu Điệp đi thì chợt thấy một nữ tử vô cùng xinh đẹp, theo sau là một đám người đi tới, vừa thấy cô liền gọi:

- tỷ tỷ!

Hóa ra là Ngọc Tương Linh, Trịnh Viên tò mò lại gần thì bị đám người chặn lại, cô tưởng đấy là vệ sĩ của Tương Linh nên lên giọng:

- Tránh ra, ta gặp tiểu muội của ta cần các ngươi quan tâm sao?

Cô định đi qua thì bị một người trong số họ cản lại, nắm ngay đúng vết thương vừa băng bó.

- Ngọc Nguyệt Tinh, cô lại định giở trò gì?

- Bỏ ra, đau, ngươi bị mù à, trò là trò gì, ta muốn lại gần muội muội của ta mà.

Tương Linh vội len lên phía trước, đến cạnh Trịnh Viên.

- Cửu vị hoàng tử, tỷ tỷ của Tương Linh đang bị thương, mong cửu vị nhẹ tay.

- Đây là.... cửu vị hoàng tử à?

Vị hoàng tử kia thả tay, nói với Tương Linh.

- Muội lương thiện như thế chả trách luôn bị Ngọc Nguyệt Tinh bắt nạt, cô ta chẳng đáng để muội bận tâm đâu.

Trịnh Viên nghe xong câu này, tính tình nóng nảy lại không thể kiềm chế được, mặc hắn là ai, cô nói.

- Cái tên biết người khác bị thương còn cố tình làm đau họ mới không đáng được đếm xỉa tới. Độc ác với người độc ác thì cũng cùng một giuộc cả thôi.

- Ngọc Nguyệt Tinh, cô.....

- Ta thì làm sao, đừng tưởng là hoàng tử thì muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói nhé, ta không sợ đâu.

Tương Linh giật áo cô, ái ngại và lo lắng.

- Tỷ, hôm nay tỷ sao vậy ?

- Nhị tiểu thư, có lẽ đại tiểu thư còn sốt đấy_Tiểu Điệp nói _ Hôm nay đại tiểu thư toàn nói nhảm.

Đại hoàng tử quan sát tình hình nãy giờ, cười khẩy.

- Chiêu này cô dùng quen rồi, muốn tạo ấn tượng với chúng tôi không cần phải diễn kịch như vậy đâu.Đại tiểu thư, lần sau cô còn hãm hại tiểu muội của mình nữa thì không cứ gì cửu hoàng đệ, ta cũng không để yên đâu.

Trịnh Viên khó chịu nhìn đại hoàng tử Túy Doanh, bản tính cô không dễ bị người khác bắt nạt, bây giờ dưới thân phận Ngọc Nguyệt Tinh, hứng chịu những định kiến của mọi người làm cô tức khí. Cô rủa thầm Ngọc Nguyệt Tinh trong lòng rồi gỡ tay Tương Linh ra, tiến về phía đại hoàng tử.

-Được thôi, còn phải để xem ngài có cơ hội đó không đã.Đại hoàng tử à, nếu không có chuyện gì thì đừng ở lại tán tỉnh tiểu muội của ta nữa.À, điều này phải nói cho cả cửu vị hoàng tử ở đây chứ nhỉ.

Tương Linh vội chắp tay hành lễ.

- Tỷ tỷ của Tương Linh đang sốt cao, mong cửu vị lượng thứ.

Cả chín người vội đưa tay đỡ cô, Tương Linh thấy khó xử đành tự đứng thẳng lên.

- Cửu vị điện hạ, đã đến giờ hồi cung, kẻo hoàng thượng quở trách.

- Ta đến phủ của hoàng tử phi, phụ hoàng không nói gì đâu.

Trinh Viên ngạc nhiên, thì thầm hỏi Tiểu Điệp.

- Hoàng tử phi của hắn là tiểu muội hả?

- Đại tiểu thư quên rồi à, người là hoàng tử phi tương lai được hoàng thượng chọn mà, nghe nói ngài ấy định phong cửu hoàng tử làm thái tử, vậy là người thành thái tử phi, sau này sẽ thành mẫu nghi thiên hạ.

- Cái gì?

Trịnh Viên không biết nói gì nữa, kháng lệnh được không nhỉ, cô không thích hắn, tại sao phải lấy hắn chỉ vì là Ngọc Nguyệt Tinh. Cô tranh thủ khịa cửu hoàng tử.

- Đến phủ của hoàng tử phi nhưng là vì người con gái khác.

- Hôn sự này do phụ hoàng ban, chưa từng hỏi đã đồng ý chưa....

- Tất nhiên là có hỏi cũng không đồng ý rồi.

Trịnh Viên ngắt lời rồi bỏ đi, Tiểu Điệp với vẻ mặt bối rối cũng đi theo. Còn Tương Linh, cô đuổi khéo chín vị hoàng tử đi rồi đi tìm tỷ tỷ, cô thấy hôm nay tỷ mình rất lạ, mọi khi thấy cửu vị hoàng tử là niềm nở đón tiếp, dùng mọi cách để gây sự chú ý, bây giờ lại xỉa xói đủ điều, quả không giống Ngọc Nguyệt Tinh chút nào.Tương Linh bắt gặp tỷ mình ở bàn cờ hoa viên đang nói chuyện với Tiểu Điệp, cánh tay bị thương máu lại tràn đỏ cả vải băng, cô vội chạy đến.

- Tỷ, tay tỷ lại chảy máu rồi, Tiểu Điệp, đi lấy thuốc và vải băng đến đây

- Vâng, Tiểu Điệp đi ngay.

Trịnh Viên nhìn cánh tay đỏ máu, đau nhói từng đợt thì tức chết đi được, vốn dĩ nó đã đỡ hơn rồi, vậy mà bị cửu hoàng tử nắm mạnh đến chảy máu.

- Tên Túy Hoạ Thanh đó, thể nào ta cũng bắt hắn phải trả giá.

- Cũng tại hôm qua tỷ đưa Mộc yêu vào bữa tiệc mừng thọ của cha, làm náo loạn cả phủ, suýt nữa muội cũng bị rút cạn tinh khí. Cửu hoàng tử tức giận mới chém tỷ một kiếm, tỷ còn chị Mộc yêu đả thương, cha cố lắm mới giữ được tính mạng cho tỷ, giờ cha đang rất tức giận. Mà thôi, cũng không trách tỷ được.

Trịnh Viên tròn mắt, nghe nói Ngọc Nguyệt Tinh xấu xa, độc ác, nhưng không ngờ lại đến mức này, sao không để cô làm Ngọc Tương Linh mà lại làm nhân vật này cơ chứ. Sau chuyến này cô khỏi yêu đương gì nữa vì nhận được sự ghẻ lạnh của nam nhân dành cho Ngọc Nguyệt Tinh làm cô đủ ớn rồi. Trịnh Viên nắm lấy tay Tương Linh:

- Xin lỗi muội, trước nay tỷ gây khó dễ cho muội nhiều rồi, từ giờ tỷ sẽ bảo vệ muội, không để ai vì sự lương thiện, hiền lành này mà bắt nạt muội nữa.

- Trước đây là trước đây, bây giờ tỷ như thế là muội vui rồi, muội biết tỷ vẫn rất thương muội mà.

Tương Linh ngây thơ, cả tin làm Trịnh Viên áy náy. Nếu biết cô không phải tỷ tỷ mình, liệu Tương Linh có thất vọng không. Tương Linh đắp thuốc rồi băng bó cho cô, cô thấy quả thực sự dịu dàng này có thể làm tan chảy sắt đá, nhưng có vẻ quá yếu đuối để tự bảo vệ mình, chả trách cả cửu vị hoàng tử đều thích cô ấy, cô ấy xứng đáng được bảo vệ.

_ hết chương 2___

Bạn đang đọc Thanh Nguyệt sáng tác bởi June2712
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi June2712
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.