Chương 3
Ngọc tướng quân nghe tin con gái mình đã tỉnh lại thì đùng đùng nổi giận, cầm roi Thiên Đả của mình đi tìm cô. Thấy cô đang ngồi nói chuyện với Tương Linh, ông quát lên.
- Ngọc Nguyệt Tinh, con qua đây!
Trịnh Viên giật mình, hơi ngơ ngác bởi cô không nhận ra cha của Ngọc Nguyệt Tinh. Tương Linh giật áo cô.
- Tỷ, cha đang gọi tỷ kìa, hình như ông ấy đang giận lắm, muội đi với tỷ.
Trịnh Viên núp sau Tương Linh đi đến chỗ người đàn ông đầy uy quyền ấy, dáng điệu của ông làm cô hơi sợ. Ngọc Tự Tân hằm hằm đi đến chỗ hai tỷ muội, ra lệnh cho Trịnh Viên.
- Con bước ra đây!
Cô lách mình lên phía trước, ông giơ roi lên.
- Ta thật mất mặt vì con, hôm nay phải đánh chết con mới được.
- Cha!
Cô vừa kêu vừa nhảy tránh đòn roi, ông còn sử dụng pháp lực nữa mới ác chứ. Trịnh Viên lại trốn sau Tương Linh, cãi lí.
- Nếu cha muốn đánh chết con thì hao tổn linh lực cứu con làm gì, cứ để Mộc yêu giết con có phải hơn không.
- Phải đấy cha, Đại tỷ biết lỗi rồi_ Tương Linh dang tay che cho cô, nài nỉ cha.
- Hừ, con biết lỗi lần này là lần thứ 730 rồi, nhưng đâu có chịu sửa sai, lần này phải giam con vào thủy ngục trong 5 năm để con tu tâm dưỡng tính. Linh Nhi, con tránh ra để ta dạy dỗ nó .
Trịnh Viên hoảng hốt, bị giam cầm tận 5 năm thì thà đánh chết cô còn hơn, cô đưa mắt cầu cứu tiểu muội, Tương Linh hiểu ý liền giữ chặt cha mình.
- Tỷ, mau đến chỗ mẹ đi.
- Ngọc Nguyệt Tinh, đứng lại đó cho ta.
Trịnh Viên kéo theo Tiểu Điệp chạy.
- Tiểu Điệp, mau đưa ta đến chỗ mẹ.
Cô vội vàng theo cô tì nữ, hú hồn hú vía, suýt nữa cô thành thủy quái dưới thủy ngục luôn rồi. Cô đã biết cha Ngọc Nguyệt Tinh rất nghiêm khắc nhưng đáng sợ thế này mà cô ta cũng không bỏ được tính xấu thì đến chịu. Ngọc phu nhân lại khác, cưng chiều con gái lớn vô cùng, thấy cô thở không ra hơi, bà vội đỡ cô ngồi xuống, hỏi han.
- Con sao vậy, làm gì mà chạy thế?
- Cha....cha định nhốt ...... con vào thuỷ ngục.....còn định dùng roi Thiên Đả.... đánh chết con nữa.
Trịnh Viên ngắt quãng nói trong hơi thở gấp gáp, phu nhân đứng bật dậy.
- Cái gì, ông ấy định làm thế với con gái mình à, để ta đi tìm ông ấy tính sổ.
Cô vội giữ bà lại.
- Mẹ, cha cũng chỉ tức giận quá thôi, là do con gây lỗi, chút nữa cha nguôi giận con sẽ đến xin lỗi, mẹ không cần đi gặp cha đâu.
Ngọc phu nhân không tin vào tai mình, từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy con gái lớn của mình biết nhận lỗi và xin lỗi. Tính ra nhát kiếm của cửu hoàng tử và yêu lực của Mộc yêu cũng được việc đấy.
- Được rồi, Tinh Nhi, nếu con thành tâm xin lỗi có lẽ ông ấy không trách cứ gì nữa đâu.
Đúng lúc đó, tiếng của Ngọc Tự Tân và Tương Linh truyền đến bên ngoài, Tương Linh vẫn cố ngăn cha, nhưng ông vẫn xông đến. Trịnh Viên mở cửa đi ra, quỳ xuống trước mặt ông.
- Tinh Nhi biết lỗi rồi, cha muốn đánh mắng gì cũng được, chỉ xin đừng nhốt con vào thủy ngục, lần sau con sẽ không tái phạm nữa.
Ông vung roi lên định đánh, Trịnh Viên nhắm chặt mắt, co người lại để nhận đòn, nhưng đợi rất lâu mà roi chưa quật xuống. Cô hé mắt nhìn và thấy cha đã hạ roi xuống. thở phào định đứng lên thì ông ra lệnh.
- Quỳ ở đó từ giờ đến tối nếu con thật sự hối cải.
Tương Linh vội quỳ xuống bên cạnh tỷ mình.
- Cha, tỷ ấy đang bị thương, quỳ từ giờ đến tối không chịu nổi đâu
- Cả con cũng quỳ luôn, suốt ngày bao biện nó vô cớ khiến nó không theo gia pháp gì cả. Hoài Tử, cả nàng nữa.....
- Tôi cũng phải quỳ cơ à?
Ngọc Phu nhân chỉ vào mình, bày ra bộ mặt khiến tướng quân hơi sờ sợ. Dù lợi hại đến đâu thì đối vợ, tướng quân cũng chỉ là một người chồng, đã yêu thương thì ắt phải có một chút nỗi sợ vợ. Ông vội chữa lời.
- Ý là nàng cũng góp phần làm cho Tinh Nhi trở nên ích kỉ, nàng đừng có xin cho hai đứa nữa, hình phạt này nhất định phải chịu.
Nói xong ông bỏ đi. Ngọc phu nhân nhìn theo rồi hứ một tiếng, đưa tay đỡ con gái lớn.
- Linh Nhi, con chịu phạt thay tỷ con vậy, nó đang bị thương mới hồi phục đôi chút không chịu nổi đâu.
- Vâng, mẹ cứ đưa tỷ ấy đi nghỉ.
Tương Linh nhẹ nhàng nói, nhưng Trịnh Viên không đồng ý.
- Việc do con gây ra, nễu chịu phạt thay thì người đó phải là con mới đúng, làm liên lụy đến tiểu muội.
Tương Linh nghe không quen chút nào, nhưng đại tỷ đột nhiên tốt với cô thì cô cũng rất vui. Trịnh Viên nhất quyết quỳ ở đó cùng Tương Linh, Ngọc phu nhân chẳng cách nào khuyên nhủ được cô nên đành thôi, không quên dặn Tiểu Điệp canh hai vị tiểu thư để lỡ có chuyện gì còn báo. Trịnh Viên tiện thể bảo mình sau khi bị đả thương thì trí nhớ chập chờn, hỏi hai người kia đủ thứ, họ cũng trả lời rất nhiệt tình, trí nhớ của cô thừa sức chứa đống kiến thức này
Ngày thứ 3 Trịnh Viên ở Ngọc phủ, cảm giác nhớ thế giới thực và buồn chán xâm chiếm lấy cô, ở đây bất tiện đủ điều, không hiểu sao người ta sống được tài thật. Ước gì đêm nay đi ngủ lại thấy luồng sáng xanh ấy rồi trở về kí túc xá với Trúc Diệp. Là tiểu thư quyền quý để làm gì khi suốt ngày tù túng một chỗ, đang có ý nghĩ trốn ra ngoài chơi thì Ngọc phu nhân đến.
- Tinh Nhi, hôm nay chúng la sẽ vào hoàng cung.
Trịnh Viên thích thú, hoàng cung chắc là sẽ rất đẹp.
- Tương Linh có cùng đi không mẹ?
- Nó không đi được.
- Tại sao chứ, tại sao con đi được mà muội ấy lại không đươc.
Trịnh Viên thắc mắc, mẹ cô xua tay.
- Tóm lại nó không được đi.
- Mẹ, cho muội ấy đi cùng đi, suốt ngày một chỗ thì chán lắm, đi mà mẹ.
Cô nói vậy vì muốn tác hợp cho cặp đôi chính của câu chuyện, Ngọc Nguyệt Tinh là vật cản lớn nhất, nhưng nếu không can thiệp nữa thì chắc mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn.
- Được rồi, được rồi, muốn cho nó đi thì đi nói với nó đi.
- Thật sao, vậy để con đi nói muội ấy biết.
Tương Linh đang luyện thư pháp, thấy cô đến thì đứng dậy đón, Trịnh Viên cầm tay cô.
- Tương Linh à, hôm nay muội sẽ theo tỳ vào hoàng cung, nào, để tỷ trang điểm lại cho muội.
- Tỷ tỷ, muội chưa vào hoàng cung lần nào, hơn nữa cha mẹ chưa từng cho phép.
Trịnh Viên kéo cô ấy ngồi xuống trước gương.
- Tỷ cũng chưa từng đến đó, với lại mẹ cũng đồng ý rồi.
Tương Linh ngạc nhiên
- Tỷ, không phải tỷ từ nhỏ đã vào hoàng cung sao?
- À thì... sau chuyện hôm trước tỷ quên nhiều thứ lắm, mà kệ đi, để tỷ trang điểm cho.
Trịnh Viên dựa vào trình độ trang điểm thuê của mình khiến Tương Linh trở nên vô cùng xinh đẹp. Cô nhìn ngắm thành quả của mình rồi cảm thán " Con gái ở thế giới này đẹp thật". Tương Linh nhìn tỷ mình, thấy cô không trang điểm, không dùng trang sức thì hỏi.
- Còn tỷ không trang điểm sao, vào cung ắt hẳn sẽ gặp cửu hoàng tử mà.
Trịnh Viên liếc thấy một cây trâm ngọc màu xanh lam, đúng màu cô thích, cô cầm lấy nó rồi bảo.
- Tỷ lấy cây trâm này được không, tỷ không thích trang điểm để gặp những người tỷ không một chút thích thú, nhưng cài 1 cây trâm thì được.
Tương Linh hơi do dự rồi đồng ý. Ba mẹ con cùng leo lên xe ngựa đi vào hoàng cung, Trịnh Viên thấy tốc độ rùa bò của xe ngựa cứ nghĩ giá mà có ô tô thì hay biết mấy.Hoàng cung quả là rất đẹp đối với cô, có quân lính canh gác tuần tra, cung nữ đi lại, các quan đại thần cũng đang hối hả làm việc. Thái giám dẫn họ vào gặp hoàng thượng. Trịnh Viên không kìm được mà thốt lên những lời trầm trồ, hoàng điện hoành tráng quá, trong phim chưa chắc đã bằng. Ngoài hoàng thượng ra còn cửu vị hoàng tử và một số quan lại, cung nữ.
- Ngọc Nguyệt Tinh, trẫm nghe nói khanh bị tổn thương nguyên khí, bây giờ sao rồi?
- Làm bệ hạ lưu tâm rồi, Nguyệt Tinh đã bình phục hoàn toàn_ Trịnh Viên dùng vốn kiến thức xem ké phim của Trúc Diệp để đáp lời, không ngờ cũng có ngày dùng đến.
- Vậy là tốt rồi.
Trịnh Viên thấy ánh mắt của cửu vị hoàng tử nhìn Tương Linh đắm đuối, cũng phải thôi, hôm nay muội ấy đẹp thế mà. Cô chắp tay tâu với hoàng thượng.
- Tâu bệ hạ, Nguyệt Tinh có một thỉnh cầu, không biết bệ hạ có chấp thuận không?
- Khanh cứ nói_ Hoàng thượng ung dung trả lời.
- Nguyệt Tinh muốn hủy hôn với cửu hoàng tử ạ!
Câu nói của cô thành công gây sự chú ý, cả chín vị hoàng tử nhìn cô kinh ngạc , hoàng thượng, Tương Linh và cả mẹ cô cũng vậy. Một lúc sau , hoàng thượng mới bật cười.
- Ha ha, khanh thật biết đùa, hôn sự này để kết thông gia giữa trẫm và cha khanh như lời hứa, làm sao nói hủy là hủy được.
- Vậy để cửu hoàng tử lấy Tương Linh đi, tiểu muội của Nguyệt Tinh vừa lương thiện lại xinh đẹp, rất hợp với cửu điện hạ đây.
Cô vừa dứt lời thì tám vị hoàng tử còn lại đồng thanh.
- Không được!
Tương Linh cũng ái ngại nhìn cô.
- Tỷ nói gì vậy, đây là hôn ước của tỷ .
Lúc đó có tiếng ồn ào ở bên ngoài, một thị vệ chạy vào bẩm báo.
- Bẩm hoàng thượng, có thích khách.
Cửu vị hoàng tử vội vây lấy phụ hoàng để bảo vệ. Bỗng một âm thanh trong trẻo vang lên, hoàng thượng đứng bật dậy, run rẩy.
- Đàm Nhi, là Đàm Nhi.
Ông gạt các con của mình ra, vừa chạy vừa gọi cái tên ấy, thị vệ và cửu vị hoàng tử vội chạy theo.
- Hoàng thượng, cẩn thận.
- Phụ hoàng, nguy hiểm lắm.
Nhưng ông vẫn cứ đi theo âm thanh ấy như bị thôi miên, Trịnh Viên cũng chạy ra xem. Cô thấy một người mặc đồ đen đang ngồi trên mái nhà, thổi một cây sáo ngọc, hoàng thượng thấy hắn thì gọi lớn.
- Đàm Nhi, con trai của trẫm.
Hắn bay xuống chỗ hoàng thượng, thị vệ rút kiếm ra chặn, hoàng thượng liền hất kiếm ra.
- không cần các ngươi can thiệp, đây là con trai trẫm, sẽ không làm hại trẫm.
Mọi người hết sức ngạc nhiên, bởi dĩ hoàng thượng lâu nay con trai chỉ có chín người, không ngờ có một thập hoàng tử nữa. Hắn với khuôn mặt không chút cảm xúc trước sự xúc động của hoàng thượng, lại gần ông rồi nói.
- Tôi đến để lấy Gương Tụ Âm, thứ mà mẹ tôi để lại.
Mặt hoàng thượng trở nên hoảng hốt.
- Khồn được, Gương Tụ Âm là thần khí đang trấn giữ Động hãm ma, lấy nó đi đám yêu ma bị giam trong đó sẽ ra ngoài náo loạn nhân gian.
Hắn ta với thái độ dửng dưng vẫn giữ vững quyết định, phũ phàng sự săn đón của hoàng thượng. Trinh Viên bất bình, bước lại đứng chắn trước mặt hắn và hoàng thượng.
- Ngươi không được gây khó dễ cho ngài ấy, nếu là con thì có hiếu chút đi.
Hắn không thèm để ý lời cô, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh rồi đột ngột đưa tay bóp cổ cô, Trịnh Viên khó thở,theo bản năng mà nắm lấy tay hắn cố gỡ ra. Mẹ cô vội lên tiếng
- Ngươi mau thả con gái ta ra, nếu không đừng có trách ta không nương tay.
Hắn không liếc bà lấy một lần, Trịnh Viên chìm vào mơ màng, bỗng một luồng sức mạnh đi qua tay hắn làm hắn đau đớn. Hắn bỏ tay ra, tiện thể đỡ lấy cô, tiếng vỗ tay từ đâu vọng tới, mọi người hướng mắt về phía đó
- Quả không hổ danh nguyên thần của con gái Quỷ vương, ma khí có thể hấp thụ sinh khí của người khác khi gặp nguy hiểm.
- Vong Âm!
- May mà ngươi còn nhớ ta, Tiết Tịch Đàm.
- Ngươi cũng nhắm đến Gương Tụ Âm?
- Ta không hứng thú với cái gương đồ chơi đó, cái ta nhắm đến là nữ nhân trên tay ngươi. Nhưng bây giờ chưa phải lúc, ta chỉ đến xem kịch hay giữa cha con ngươi thôi, bây giờ thì tạm biệt, hẹn ngày tái ngộ.
Hắn nói xong thì biến mất, Tịch Đàm trong lòng vô cùng tức tối nhưng không biểu lộ ra ngoài. Hoàng thượng định lại gần hắn nhưng bị ngăn lại.
- Tạm thời tôi sẽ bỏ qua Gương Tụ Âm, nhưng tôi sẽ đưa người này đi.
Ngọc phu nhân nghe vậy tung chiêu Thủy khí, nhưng đều bị đỡ được. Bà đang định triệu hồi pháp khí để cứu con gái thì bị hắn dùng thuật khống chế lại.Hắn bế Trịnh Viên định rời đi, cửu hoàng tử rút linh kiếm chặn lại.
- Bất luận ngươi là ai cũng không được đưa cô ấy đi.
- Dựa vào cái gì ngươi cấm được ta?
- Cô ấy là hoàng tử phi tương lai của ta.
- Nghe nói là cửu hoàng huynh đã từ chối cô ta rồi mà.
Túy Hoạ Thanh cứng họng, Tịch Đàm cười khẩy rồi mang theo Ngọc Nguyệt Tinh biến mất, pháp chú trên người Ngọc phu nhân cũng được giải.
_hết chương 3__
Đăng bởi | June2712 |
Thời gian |