Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cánh Cổng Vận Mệnh

Tiểu thuyết gốc · 2429 chữ

...Mở mắt…

...Mở mắt ra đi…

...Hãy mở mắt ra đi…

...Tỉnh dậy đi nào! Thanh Bình!!!

Hai âm thanh nhẹ nhàng, vang vọng ấy cứ vang lên trong đầu Thanh Bình, khiến ý thức mơ hồ của hắn như những mảnh ghép rời rạc, không có sự kết nối nằm ngổn ngang, chồng chất lên nhau dần dần tập trung lại với nhau, tự động liên kết lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

- Ai? Ai đang gọi tên mình vậy nhỉ?

Chàng trai lờ mờ tỉnh lại, toàn thân đau nhức, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài đầy u tối. Nhìn cơ thể bản thân đang trần truồng nằm giữa một thứ chất lỏng gì đó tựa như nước, khi mở mắt ra hắn chỉ nhìn thấy một không gian hoàn toàn xa lạ không có chút âm thanh, mọi thứ xung quanh đều đen kịt như bị nuốt chửng bởi bóng tối.

Trong bóng tối đó, đập ngay vào mắt hắn chính là hai đốm ánh sáng nhỏ nhoi yếu ớt, đang bay lơ lửng trên đầu hắn, tựa như hai con đom đóm nhưng lại đủ để xua tan phần nào bóng tối dày đặc xung quanh. Không biết vì sao, hắn cảm thấy như bị thu hút bởi hai đốm sáng này, cảm thấy thật thân thiết khi nhìn thấy chúng.

Hắn cảm thấy không gian u tối này không giống thực tại, như thể hắn đã bước vào một thế giới khác, nơi mọi quy luật bình thường đều không tồn tại. Tiếng gọi ban nãy giờ không còn nữa, để lại trong hắn một sự bồn chồn, lạc lõng.

- Lúc nãy là ai? Là ai đã đánh thức mình?

Thanh Bình cố gắng định hình lại ý thức, nhưng mọi thứ xung quanh vẫn mơ hồ, như một giấc mơ chưa rõ hình thù.

- Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây? Hắn ngờ vực tự hỏi.

- A... A... A... Đầu của ta... Đau... Đau quá!!!

Thanh Bình nhíu mày, cảm giác như đầu óc hắn bị ai đó bóp chặt. Cơn đau như búa bổ kéo đến khiến hắn không thể suy nghĩ rõ ràng. Những mảnh ký ức vụn vỡ lướt qua tâm trí như những hình ảnh mờ nhạt, vỡ vụn và rời rạc. Hắn cố ghép nối chúng lại với nhau, nhưng cơn đau lại càng dữ dội hơn, buộc hắn phải từ bỏ.

Trong lúc hắn đang đau đầu dữ dội, hai tia sáng nhỏ bay lượn lờ phía trên đầu hắn nhẹ bay xuống lơ lửng trước mặt hắn không có lời, không có âm thanh, nhưng lại có một sức hút lạ thường như chúng đang an ủi, vỗ về hắn. Chúng phát ra những ánh chớp yếu ớt, như muốn dẫn dắt hắn đi theo một hướng nào đó trong bóng tối vô tận này.

Hắn thở hắt ra, định thần lại, tập trung vào hai đốm sáng nhỏ trước mặt. Chúng vẫn lơ lửng, chuyển động nhẹ nhàng, nhìn vào chúng, hắn như nhận ra được điều gì đó.

- Dường như hai đốm sáng này muốn dẫn dắt mình đi theo một hướng nào đó thì phải?

Mặc dù không biết nên tin vào điều gì, nhưng trong hoàn cảnh này, đó là manh mối duy nhất mà hắn có.

Thanh Bình gượng đứng dậy, đôi chân loạng choạng như chưa quen với cơ thể của chính mình hiện tại. Thanh Bình ngạc nhiên khi chân mình có thể đứng trên thứ chất lỏng tựa như nước, như thể hắn đang chạm xuống mặt đất, hoặc ít nhất là thứ gì đó giống như mặt đất. Tuy có thể đứng trên đó được nhưng nó không cứng rắn như hắn tưởng, mà có cảm giác mềm mại và ẩm ướt, như thể hắn đang đi trên một bề mặt của một miếng thạch. Mỗi bước chân của hắn khiến mặt đất dưới chân rung lên, tạo ra những gợn sóng nhỏ lan tỏa ra xung quanh, như thể cả không gian này đang phản ứng lại với sự hiện diện của hắn. Mỗi bước chân là một cảm giác bất định, như thể nền đất dưới chân có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Hắn cúi nhìn xuống, nhưng trong bóng tối dày đặc, chỉ thấy những gợn sóng lan xa dần và biến mất vào hư vô. Mỗi lần bước đi, âm thanh như tiếng nước nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại không có cảm giác lạnh lẽo hay ẩm ướt như khi bước trên mặt nước. Thanh Bình càng đi, càng cảm thấy nơi này kỳ lạ và bí ẩn, như thể hắn đã rơi vào một giấc mơ hoặc một thế giới song song không thuộc về thực tại.

Hai đốm sáng vẫn bay lượn phía trước, lúc gần lúc xa, như cố tình duy trì một khoảng cách với hắn. Bản năng thôi thúc hắn tiếp tục di chuyển, dù không biết mình sẽ đi về đâu.

Thanh Bình cứ thế chạy theo những đốm sáng mà không để ý đến thời gian trôi qua. Không biết đã bao lâu, không gian quanh hắn vẫn đen đặc, chỉ có tiếng bước chân đều đặn vang lên, cùng với những gợn sóng mờ nhạt dưới chân. Cơ thể hắn dần cảm thấy nặng nề, mỗi bước chân càng lúc càng trở nên khó khăn hơn, nhưng sự tò mò và hy vọng mong manh vẫn thúc giục hắn tiếp tục. Từ phía xa hiện ra một vệt sáng dài, mờ ảo trong bóng tối. Thanh Bình vội vàng tăng tốc, hướng về phía ánh sáng đó, lòng ngập tràn hy vọng rằng cuối cùng mình đã tìm được lối thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Càng tiến lại gần, ánh sáng ấy càng rõ ràng hơn. Hắn nhận ra đó là một cánh cổng khổng lồ, cao sừng sững trước mặt, gần như chạm đến đỉnh của không gian vô tận này.

Cánh cửa được chạm khắc với nhiều hoạ tiết kỳ lạ, phức tạp và bí ẩn. Chúng uốn lượn, đan xen như những dòng chảy không ngừng, tạo nên một bức tranh vừa cuốn hút vừa khó hiểu như kể về một câu chuyện cổ xưa nào đó mà hắn không tài nào hiểu được.

Ánh sáng phát ra từ các rãnh nhỏ trên bề mặt cánh cổng, chiếu rọi những đường nét tinh xảo, khiến chúng như đang chuyển động một cách sống động.

"Một cánh cổng???"

Thanh Bình cảm thấy cánh cổng này không chỉ đơn thuần là một lối đi, mà còn chứa đựng một sức mạnh bí ẩn nào đó, như thể nó đang trông chừng hay che giấu thứ gì đó phía sau. Cánh cổng toát lên vẻ uy nghiêm và huyền bí, như một ranh giới chia cắt hai thế giới: bóng tối lạnh lẽo phía sau và ánh sáng chói lòa phía trước.

Hắn đứng trước cánh cửa, trái tim đập mạnh. Hơi thở gấp gáp, nhưng ánh mắt không rời khỏi những họa tiết kỳ lạ kia. Thanh Bình hít một hơi thật sâu, cố lấy lại sự bình tĩnh trong khi quan sát cánh cổng khổng lồ trước mặt. Hắn từ từ tiến lại gần, lòng tràn đầy hy vọng đặt cả hai tay lên bề mặt lạnh lẽo của nó. Với tất cả sức lực còn lại, hắn dùng lực đẩy mạnh. Nhưng dù cố gắng đến đâu, cánh cổng vẫn đứng yên, không hề nhúc nhích. Hắn thử kéo, thử dùng vai để thúc mạnh vào, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.

Cánh cổng, với những họa tiết kỳ lạ kia, như thể đang trêu đùa hắn, bất khả xâm phạm. Thanh Bình lùi lại, thở hổn hển. Mồ hôi lấm tấm trên trán, và cảm giác bất lực bắt đầu xâm chiếm tâm trí hắn.

Nhìn lại cánh cổng, hắn bắt đầu tự hỏi liệu có thứ gì đó mà mình chưa nhận ra. Những họa tiết trên cánh cổng có thể không chỉ đơn thuần là trang trí mà còn ẩn chứa một bí mật nào đó. Có lẽ cánh cửa này cần một phương pháp đặc biệt để mở, chứ không phải sức mạnh vật lý thông thường.

Thanh Bình bắt đầu rà soát lại từng chi tiết trên cánh cổng, tìm kiếm manh mối. Có thể một câu đố, một ký hiệu hay một dấu hiệu đặc biệt nào đó đang chờ hắn khám phá.

Mới đầu, hắn còn cảm thấy hứng thú khi có thể tự mình khám phá sự huyền bí từ cánh cổng kì lạ này nhưng sau một hồi tìm hiểu và suy nghĩ, hắn liền quỳ gục trước cánh cổng khổng lồ này với trái tim trĩu nặng thất vọng. Mọi nỗ lực suy đoán, liên kết những họa tiết phức tạp đều chỉ dẫn đến ngõ cụt. Cánh cổng trước mặt dường như là một thử thách vượt quá khả năng của hắn. Trong giây phút tuyệt vọng, hắn cúi đầu, cảm nhận sự bất lực dâng trào.

Đúng lúc đó, hai đốm sáng nhỏ mà hắn đã theo đuổi bấy lâu bỗng từ từ hạ xuống, ánh sáng yếu ớt như có thể tắt bất cứ lúc nào ấy, lại sáng rực lên giữa khoảng không tối tăm đen kịt , sau một hồi tỏa sáng chúng dịu lại và bắt đầu biến đổi. Thanh Bình ngước lên, bất ngờ khi thấy hai đốm sáng ấy đang dần định hình thành những dáng người quen thuộc. Trước mắt hắn, hình ảnh của cha và mẹ hiện lên rõ ràng, trong tình cảnh bế tắc này lại nhìn thấy hai người thân quan trọng nhất của cuộc đời mình, hắn không thể kìm nổi nước mắt đang dâng trào, giọng nói khàn khàn trong cổ họng lên tiếng thét gào.

- Cha!!!… Mẹ!!!…

Cha hắn hiện lên, với ánh mắt hiền từ, luôn là người mà Thanh Bình ngưỡng mộ vì sự mạnh mẽ và kiên định. Còn mẹ hắn, với nụ cười dịu dàng và vòng tay ấm áp, luôn là nơi hắn tìm đến để an ủi. Cả hai đứng đó, trong không gian kỳ lạ này, nhìn hắn với ánh mắt chứa đựng sự yêu thương và khích lệ.

Thanh Bình không thể tin vào mắt mình. Hắn vội đứng dậy, lòng tràn ngập cảm xúc, nhưng cũng xen lẫn sự ngờ vực.

- Cha... Mẹ... Là hai người thật sao? Hắn khẽ hỏi, giọng run rẩy.

Hai hình bóng ấy không đáp lại bằng lời, nhưng trong ánh mắt và nụ cười của họ, Thanh Bình cảm nhận được sự trấn an. Cha hắn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai hắn, ký ức lúc nhỏ ùa về như bao lần trước đây mỗi khi gặp chuyện không vui, chuyện khó giải quyết, chỉ cần một cái vỗ vai này hắn cùng cha có thể giải quyết hết cả vấn đề cho dù khó khăn đến đâu, niềm tin bất diệt này đã củng cố từ nhỏ đến lớn không lần nào khiến hắn thất vọng. Mẹ hắn thì khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm tin, như thể mẹ luôn ở đây, luôn đồng hành cùng hai cha con.

“Đừng từ bỏ!” - Là câu nói mà mẹ hay cổ vũ khi nhìn hai cha con đang làm chuyện gì đó.

Hai người họ xuất hiện lúc này như đang nhắn nhủ rằng họ tin tưởng hắn có thể mở ra được cánh cổng trước mắt, họ biết cánh cổng kia chính là con đường duy nhất có thể đưa con trai họ trở về thực tại.

Dường như không cần thêm lời nào, Thanh Bình cảm nhận được một sức mạnh vô hình truyền từ đôi mắt họ. Hắn đứng thẳng dậy, nhìn lại cánh cổng một lần nữa, và cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác mới lạ—một niềm tin mà trước đây hắn chưa từng có.

Thanh Bình cảm nhận được luồng năng lượng dâng trào trong người khi đặt hai bàn tay lên cánh cổng một lần nữa. Nhưng lần này, không chỉ có sức mạnh của riêng hắn, mà còn có sự hỗ trợ vô hình từ cha mẹ. Dù chỉ là những hình bóng, nhưng cảm giác ấm áp và đầy khích lệ từ họ như tiếp thêm cho hắn nghị lực và sức mạnh.

Khi cánh tay của hắn chạm vào cánh cổng, từ phía sau lưng hai đôi bàn tay của người cha và người mẹ cũng đặt vào chung lại với nhau, hắn nhìn qua hai bờ vai của bản thân là nụ cười mỉm của hai người thân yêu.

Khi cả ba đôi bàn tay cùng đặt lên cánh cổng, Thanh Bình cảm nhận được sự hòa quyện kỳ diệu giữa tình yêu thương và niềm tin. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi cùng cha mẹ đẩy mạnh. Một tiếng "đẩy" vang lên trong không gian.

Ban đầu, cánh cổng vẫn trơ trọi như trước nhưng rồi, một tiếng rạn nứt vang lên, cánh cổng khổng lồ bắt đầu kêu cót két, như thể nó đã bị niêm phong trong hàng thế kỷ.

Cánh cổng từ từ mở ra, ánh sáng từ phía sau dần dần tràn vào, chiếu rọi lên khuôn mặt của Thanh Bình. Dòng chảy ký ức từ từ tràn về trong thức hải, hắn lùi lại một bước, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc khi nhìn thấy khung cảnh bên kia cánh cổng. Hắn đã lấy lại toàn bộ mọi chuyện từ nhỏ cho đến khi vụ tai nạn đó xảy ra, lấy lại ký ức hắn quay đầu lại.

Hình bóng của cha mẹ bên cạnh hắn lúc này cũng dần nhạt nhòa đi, nhưng trước khi biến mất, họ nhìn hắn lần cuối, ánh mắt đầy tự hào và yêu thương. Thanh Bình không còn cảm thấy cô độc nữa. Hắn biết rằng, dù họ không còn ở bên cạnh, tình yêu và niềm tin mà họ trao cho hắn sẽ luôn đồng hành, tiếp thêm sức mạnh cho hắn trên hành trình mới.

- Cha mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ em gái bằng tất cả mọi giá!

Hắn nắm chặt tay, với bước chân vững vàng, Thanh Bình tiến qua cánh cổng, bước vào trong không gian trắng xoá đang chờ đón hắn, một nơi mà ánh sáng và hy vọng đang chờ đợi phía trước.

Bạn đang đọc Thanh Tra Diệt Quỷ: Bóng Tối Trỗi Dậy sáng tác bởi ducdungho0208
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ducdungho0208
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.