Thức Tỉnh!
Trong một căn phòng bệnh viện yên tĩnh, ánh sáng trắng lạnh lẽo từ trần nhà chiếu xuống chiếc giường bệnh, nơi cậu thiếu niên nằm bất động. Toàn thân cậu ta băng bó kín mít, chỉ còn lại vài khoảng trống nhỏ trên khuôn mặt để thở. Những thiết bị y tế xung quanh phát ra những âm thanh đều đặn, nhịp nhàng, như một sợi dây mỏng manh níu giữ sự sống.
Các y bác sĩ, với vẻ mệt mỏi và nặng nề trên khuôn mặt, lặng lẽ đứng xung quanh giường bệnh, nhìn cậu thiếu niên. Đôi mắt họ đầy lo lắng, nhưng cũng không giấu nổi sự bất lực. Họ đã làm tất cả những gì có thể.
- Xin lỗi gia đình bệnh nhân nhưng nếu hôm nay bệnh nhân còn không tỉnh lại, có lẽ não bộ đã bị tổn thương nặng nề có nguy cơ ngừng hoạt động, trở thành người thực vật.
Một bác sĩ lớn tuổi thở dài, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai đồng nghiệp trẻ bên cạnh, họ đồng loạt hướng người về phía bệnh nhân và gia đình cúi gập người lại rồi tất cả lặng lẽ rời khỏi phòng.
Các y bác sĩ vừa bước chân ra khỏi hành lang dài và lạnh lẽo của bệnh viện, tiếng khóc vang lên, xé tan không gian yên tĩnh.
Người phụ nữ, với đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt hốc hác, ôm chặt lấy ngực mình, dường như không thể tin vào những gì vừa nghe thấy. Bác sĩ đã nói rằng người đang nằm bất động trên giường bệnh ấy, có nguy cơ chết não và trở thành người thực vật. Bà khóc nức nở, tiếng khóc như đứt từng đoạn, nghẹn ngào giữa những tiếng nấc nghẹn. Mỗi giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bà, như những giọt nước cuối cùng của niềm hy vọng mong manh đang dần tan biến.
- Không… Không thể như thế được! Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Hãy tỉnh lại đi… huhuhu…
Bên cạnh bà, người đàn ông đứng lặng, đôi tay run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ mình mạnh mẽ. Thế nhưng, trong ánh mắt ông cũng đầy nỗi đau và tuyệt vọng. Ông siết chặt bàn tay của vợ mình, như để an ủi, nhưng bản thân ông cũng đang chìm trong cảm giác mất mát không gì bù đắp được. Tiếng thở dài của ông nặng nề, như mang theo cả gánh nặng của thế giới đè lên đôi vai.
Xung quanh họ, người thân và bạn bè cũng không kìm được nước mắt. Những tiếng thở dài, tiếng nấc nghẹn, và cả sự im lặng chất chứa nỗi buồn bã của họ hòa vào nhau, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt, bao trùm cả căn phòng. Mỗi người đều đang đấu tranh với cảm xúc của mình, cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng mong manh, nhưng nỗi sợ hãi về tương lai không còn sự sống động của cậu thiếu niên vẫn ám ảnh tâm trí họ.
Một cô bé, trên đầu cũng đang quấn băng, sợ hãi đứng khép nép ở một góc nhìn cậu thiếu niên trên giường bệnh. Nghe tin anh trai mình không thể nào tỉnh dậy nữa. Cảm giác như cả thế giới vừa sụp đổ trước mắt cô. Đôi mắt cô mở to, rồi đột ngột tràn ngập nước mắt. Môi cô run rẩy, như muốn thốt ra điều gì đó, nhưng không thành lời. Trong tích tắc, cô chạy thẳng lao về phía giường bệnh của anh trai.
Bước chân cô dồn dập, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực. Khi tới trước giường bệnh, nhìn thấy anh trai mình nằm đó, bất động với những vết băng bó kín khắp người, cô không còn kìm nén được nữa. Cô lao đến, quỳ sụp xuống cạnh giường và ôm chặt lấy anh trai. Tiếng khóc của cô vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng bệnh, không còn là những tiếng nức nở nghẹn ngào mà là những tiếng khóc toáng, đau đớn từ sâu thẳm trong trái tim.
- Anh ơi… Anh ơi… Tỉnh dậy đi… Không được để My My lại một mình mà… huhuhu.
Cô bé vừa khóc vừa siết chặt tay anh trai, như sợ rằng nếu buông ra, anh sẽ rời xa mãi mãi. Nước mắt cô chảy ướt đẫm tấm ga giường trắng tinh, từng lời gọi "Anh ơi" nghẹn ngào, vô vọng vang lên giữa những tiếng nấc. Dù không còn hy vọng, cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng người anh mà cô luôn yêu quý, người đã luôn che chở bảo vệ cô, giờ đây có thể sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.
Nỗi đau của cô như một vết cắt sâu vào trái tim, và tiếng khóc của cô trở thành âm thanh khắc khoải trong căn phòng đầy ám ảnh.
Trong căn phòng bệnh đầy ngột ngạt và đau thương này, đột nhiên, ngón tay của chàng trai nằm bất động trên giường khẽ động đậy. Hơi thở của cậu dường như trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu bắt đầu có lại ý thức, như thể từ cõi u mê kéo dài đang dần dần trở về với thực tại, trước khi ai đó kịp nhận ra sự hồi sinh kỳ diệu này.
Sau thời gian dài hôn mê, khi vừa lờ mờ tỉnh dậy sau một cơn ác mộng… Thanh Bình nghe thấy tiếng khóc sụt sùi bên tai.
“Ai thế nhỉ?”
“Sao phòng mình lại nồng nặc mùi thuốc sát trùng thế này?”
Hắn cố gắng hết sức để hé mở đôi mắt, nhưng cho dù dùng bao nhiêu sức lực, hắn vẫn không thể nào mở nổi. Một bóng tối đen kịt bao trùm lấy hắn, tĩnh mịch và dày đặc như một màn sương mù vô hình không thể xuyên thủng. Hắn cố gắng cựa quậy, muốn đưa tay lên sờ mặt, để kiểm tra xem có thứ gì đang bịt mắt mình không. Nhưng khi vừa thử nhấc tay, hắn cảm nhận một cơn đau nhức kinh khủng chạy dọc khắp cơ thể.
Mỗi chuyển động, dù nhỏ nhất, cũng khiến cơn đau lan tỏa từ đầu đến chân, như những mũi dao nhọn cắm sâu vào từng thớ thịt. Hắn sợ hãi và hoảng loạn, cảm thấy mình hoàn toàn bất lực trước cơ thể không còn nghe theo ý muốn. Từng cơn đau cứ như đang bào mòn từng chút sức lực và ý chí của hắn, khiến hắn chìm vào sự tuyệt vọng.
Trong cơn đau đớn và hoang mang tột độ, hắn muốn hét lên, muốn phát tiết những cảm xúc dồn nén đang bùng nổ bên trong.
- Aaaa… Bị gì… thế này…?
- Có… ai… ở đây… không? Có… ai… ở đây… không?
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, người phụ nữ đầm đìa nước mắt ngây người lẩm bẩm sau một lúc lại thốt lên nghẹn ngào đứt quãng.
- Thanh Bình… Cháu tỉnh lại rồi!… Mừng quá!…
Mọi người xung quanh đồng loạt quay về phía Thanh Bình đang nằm trên giường bệnh với lố nhố toàn thiết bị y tế nặng nề.
Có tiếng ai đó hét lên:
- Nhanh… Nhanh gọi y bác sĩ đến , nhanh lên!
Người phụ nữ ngồi cạnh Thanh Bình đưa bàn tay lên mặt cậu, nhẹ nhàng trấn an.
- Là dì đây, dì Tuyết của con đây!
- Bình tĩnh lại!
- Anh Bình. - Lại có tiếng la nghẹn ngào, lần này là của cô bé xinh xắn.
- Anh Bình sống lại rồi… Huhuhu…
Từ ngoài phòng bệnh, mấy y bác sĩ mang áo blouse trắng tiến vào, đi đến giường bệnh bắt đầu lăng xăng nhốn nháo, kiểm tra sức khỏe cho cậu ta.
Khi Thanh Bình bình tĩnh trở lại, hắn nghe thấy lời bàn luận của mọi người, hắn nằm im không nói một lời, lúc này hắn nhận ra một điều…
“Tất cả là sự thật… Cơn ác mộng đã xảy ra với gia đình mình. Có phải giấc mơ đó… Không… Không… Là cha mẹ đã cố tìm cách đánh thức mình!”
- Nhịp tim… Huyết áp… đã trở nên ổn định.
- Bệnh nhân tỉnh dậy là một dấu hiệu tốt, mong gia đình hãy giúp bệnh nhân bình tĩnh, tránh gây kích động. Nhớ chú ý tình hình bệnh nhân nếu có gì bất thường hãy báo ngay cho y tá nhé!
- Vâng, cảm ơn bác sĩ!
Xác nhận Thanh Bình đã tỉnh dậy và đang dần hồi phục, những người trong phòng lúc này ai cũng thở phào, gương mặt giản ra với nét cười hiện rõ trên môi.
Người dì nghẹn ngào gọi tên Thanh Bình, rồi nựng má, sờ bàn tay đang cố định trên giá treo và ôm chặt lấy.
- Thanh Bình, cháu tỉnh lại rồi, mừng quá!
Sau khi những y bác sĩ rời khỏi phòng, Thanh Bình cũng bắt đầu mở lời với giọng nói đứt quãng, yếu ớt.
- Dì ơi! Cơ… thể… cháu… bị làm… sao vậy? Cháu… không thể… nào điều… khiển được… cơ… thể… mình…nữa?
Nghe lời nói của Thanh Bình khiến người dì trầm mặt, đôi mắt càng rưng rưng nước mắt đang cố dùng đôi bàn tay gạt đi từng giọt nước mắt và bịt miệng lại, không để cho Thanh Bình nhận ra.
Người dì nghe vậy cũng không đành lòng nói ra sự thật, cứ ngồi im lặng một bên.
Người cháu nằm bất động trên giường, chỉ có thể yếu ớt phát ra những tiếng nói cầu xin. Giọng cậu run rẩy, gần như đứt quãng:
- Dì ơi... cháu... chuyện gì... đã xảy ra? Tình trạng của cháu... bây giờ… ra sao?".
Cậu cố gắng nói, mỗi từ là một nỗ lực, nhưng trong lòng cậu tràn ngập lo âu và sợ hãi. Cậu không thể cử động, không thể cảm nhận được cơ thể mình ngoài những cơn đau âm ỉ.
Người dì ngồi bên giường, tay cầm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, đôi mắt đỏ hoe ngập tràn nước mắt. Bà trầm mặt, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể giấu được nỗi đau đang siết chặt trong lòng. Bà cắn chặt môi, không dám mở miệng, vì bà biết rằng chỉ cần một lời nói ra, bà sẽ không còn đủ sức để ngăn dòng nước mắt tuôn trào. Ánh mắt bà lấp lánh trong nước mắt, nhìn người cháu yêu quý của mình mà lòng đau như cắt. Mặc dù cậu đang khao khát biết sự thật, nhưng bà không thể nào thốt lên những lời tàn nhẫn ấy.
Nước mắt bà cứ lặng lẽ rơi xuống, từng giọt từng giọt, rơi trên bàn tay băng bó của cậu. Cảm giác bất lực và đau đớn bao trùm lấy bà, khiến bà chỉ có thể ngồi đó, im lặng trước những lời cầu xin của đứa cháu mà bà luôn yêu thương như con ruột.
Người dượng, đứng bên cạnh, thấy vợ mình như vậy thì lặng lẽ tiến lại gần. Ông đặt tay lên vai bà, rồi nhìn xuống cậu cháu đang nằm bất động. Ông hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để giải thích:
- Cháu à, cháu gặp tai nạn nặng lắm. Các bác sĩ đã cố hết sức để cứu cháu, nhưng cơ thể cháu bị tổn thương nhiều lắm... Vì thế mà họ phải quấn băng kín người cháu lại, để cố định và bảo vệ vết thương.
Giọng ông trầm và chậm rãi, từng lời nói ra đều mang theo nỗi buồn sâu lắng. Ông không giấu giếm sự thật, nhưng cũng không thể nói hết tất cả. Chỉ biết rằng, nhìn thấy cháu mình trong tình trạng này, lòng ông cũng nặng nề chẳng kém gì người dì.
Thanh Bình lắng nghe từng lời nói của người dượng. Mỗi từ như một lưỡi dao sắc lạnh cắt vào tâm trí cậu, khiến trái tim cậu thắt lại. Khi người dượng giải thích rằng vì vụ tai nạn nghiêm trọng đó, cơ thể cậu bị tổn thương nặng nề và phải quấn băng kín mít để bảo vệ vết thương, cậu cảm thấy một làn sóng sợ hãi dâng trào.
Cậu muốn từ chối sự thật này, muốn tin rằng đây chỉ là một cơn ác mộng tạm thời, nhưng từng lời nói của dượng lại càng khiến nỗi tuyệt vọng xâm chiếm. Cậu cố gắng cử động, nhưng cảm giác tê liệt và cơn đau nhức dữ dội khiến cậu không thể làm gì. Đôi mắt cậu, dù không thể nhìn thấy gì, vẫn trào ra những giọt nước mắt không ngừng. Một nỗi đau khác, nỗi đau tinh thần, đang bóp nghẹt cậu từ bên trong.
Cậu cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một cái bẫy vô hình, không thể thoát ra. Sự sợ hãi, hoang mang, và bất lực lấn át tất cả. Cậu muốn hét lên, muốn van xin ai đó cứu mình khỏi tình cảnh này, nhưng đồng thời, cậu cũng nhận ra rằng không có phép màu nào có thể giúp cậu ngay lúc này. Nỗi sợ về tương lai mờ mịt không rõ ràng khiến cậu chìm trong một cơn lốc cảm xúc hỗn loạn. Cậu cảm thấy mình đang dần trôi đi, mất kiểm soát, không còn làm chủ được số phận của chính mình nữa.
Thanh Bình nằm lẳng lặng trên giường, cơn buồn ngủ lại chợt ập đến tấn công hắn.Dường như cơ thể và tinh thần hắn vẫn chưa sẵn sàng hoạt động trở lại. Toàn thân hắn rã rời, gắng gượng lắm mới cử động được, cuối cùng đành bỏ cuộc, im lặng chìm vào giấc ngủ.
Đăng bởi | ducdungho0208 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |