Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triệu Thanh

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Thư sinh cười cười.

"836 linh thạch hạ phẩm!"

Lưu Thuận Nghĩa nhìn 836 linh thạch trong túi trữ vật của mình, không khỏi hít sâu một hơi.

"Hay cho ngươi, đúng là vét sạch của ta, không được, để lại cho ta một ít!"

Lưu Thuận Nghĩa nói.

Thư sinh kia cười ha ha.

"Ngươi ăn cơm trên Thanh Liên Sơn, dùng chính là điểm tích lũy, không cần linh thạch, giữ linh thạch lại để làm gì?"

Lưu Thuận Nghĩa bó tay rồi.

"Ta tu luyện không cần linh thạch à!"

Thư sinh không nói gì.

Mà là lấy ra một bao tải ném cho Lưu Thuận Nghĩa.

"Cộng thêm mấy thứ này là tặng ngươi."

Lưu Thuận Nghĩa rất là bất đắc dĩ.

Mở bao tải ra xem xét.

Khá lắm.

Tất cả đều là linh thảo luyện đan sơ cấp.

Đây là ăn gắt gao mình rồi.

Lưu Thuận Nghĩa thở dài.

"Lão Thanh, đừng bày trò nữa!"

Lưu Thuận Nghĩa trực tiếp xuất ra Luận Ngữ đưa cho thư sinh.

"Trên này có chú thích, ngươi chậm rãi nghiên cứu đi!"

Thư sinh kia thập phần phấn khích.

Kết quả nhìn thấy những lời chú thích kia, mặt mày đen sì.

Học mà thường xuyên ôn luyện, chẳng phải rất vui sao? Có bạn từ phương xa đến, chẳng phải rất hân hoan sao? Người khác không hiểu mình, nhưng không tức giận, chẳng phải là cách làm của quân tử sao?

Học được kỹ pháp thực chiến liền tìm người thật luyện tập, chẳng phải rất vui sao? Có bằng hữu từ phương xa đến luận bàn, chẳng phải rất hân hoan sao? Người khác không biết năng lực của ngươi, ngươi không tức giận mà còn mỉm cười cho rằng hắn "ngu ngốc", chẳng phải là cách làm của quân tử sao?

Thư sinh: "..."

Thư sinh họ Triệu tên Thanh, là bằng hữu đầu tiên của Lưu Thuận Nghĩa khi hắn đặt chân đến tu chân giới này.

Thuở trước, cả hai cùng nhau đến Thanh Liên Môn.

Chỉ tiếc rằng, Lưu Thuận Nghĩa trở thành đệ tử tạp dịch, còn thư sinh Triệu Thanh vì không có linh căn nên đành mở một cửa tiệm ở phường thị dưới chân Thanh Liên Sơn.

Lưu Thuận Nghĩa luôn cảm thấy Triệu Thanh có gì đó thần bí.

Nói sao nhỉ?

Cứ như thể phàm là thứ gì ngươi muốn, Triệu Thanh đều có. Chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra, chứ không có thứ hắn ta không có.

Giao dịch xong, Triệu Thanh cũng không vội rời đi.

Chẳng vì gì khác, chính là muốn ở lại dùng cơm.

Triệu Thanh cũng không keo kiệt, rượu ngon món ngon cứ thế bày ra.

Chẳng qua, lúc Lưu Thuận Nghĩa dùng cơm, Triệu Thanh lại bắt đầu sửa chữa lại chú thích của Luận Ngữ.

Lưu Thuận Nghĩa vừa ăn vừa xem, rồi kinh ngạc không thôi.

Bởi vì những lời chú thích mới này của Triệu Thanh, lại chính là lời chú giải chính xác của Luận Ngữ.

Hay cho một thư sinh, quả nhiên là học rộng tài cao!

Triệu Thanh sau khi chú thích lại Luận Ngữ, vô cùng hài lòng.

"Đây quả là một quyển sách hay, bao hàm vạn tượng, thậm chí còn ẩn chứa chân lý!"

Nói đến đây, Triệu Thanh lại nhìn những lời chú thích của Lưu Thuận Nghĩa, bỗng nhiên gãi đầu.

"Lời chú thích này, nếu ngẫm nghĩ kỹ, hình như cũng không có chỗ nào đáng chê trách!"

Lưu Thuận Nghĩa cười hề hề.

"Chỉ là chú trọng việc học phải đi đôi với hành, tùy từng trường hợp mà có cách giải thích khác nhau thôi!"

Triệu Thanh nghe vậy, trong lòng chợt hiểu ra, liền nhìn Lưu Thuận Nghĩa với ánh mắt cảm kích.

"Đa tạ huynh đài đã giải đáp!"

Lưu Thuận Nghĩa xua tay.

"Ta cũng chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi, nếu luận về học vấn, ta sao bằng huynh được!"

Triệu Thanh mỉm cười, không tiếp tục bàn luận về chủ đề này nữa.

Nhìn Lưu Thuận Nghĩa, Triệu Thanh bỗng nhiên thấy hiếu kỳ.

"Xem ra gần đây huynh đài gặp kỳ ngộ không nhỏ, tu vi đã sắp đạt đến Luyện Khí tầng sáu rồi!"

Lưu Thuận Nghĩa cười ha hả.

"Đừng nói ta, huynh e rằng cũng không phải là người thường! Người thường làm sao có thể sinh tồn được ở phường thị tu chân giới này chứ!"

Triệu Thanh cũng không giấu giếm.

"Kỳ thực ngày đó kiểm tra thiên phú, ta có linh căn, chỉ là linh căn của ta là vô thuộc tính, tên đệ tử kiểm tra linh căn kia không hiểu, liền cho rằng ta không có linh căn!"

Lưu Thuận Nghĩa ngẩn người.

Tiểu thuyết tu tiên hắn cũng đã đọc không ít.

Nếu có linh căn mà lại không có thuộc tính...

Đột nhiên, hai mắt Lưu Thuận Nghĩa trợn to.

"Chẳng lẽ huynh là... Không Linh Căn?"

Triệu Thanh gật đầu.

"Quả thực là Không Linh Căn, hơn nữa hiện tại ta đã là Luyện Khí tầng mười hai rồi."

Lưu Thuận Nghĩa chỉ biết ôm đầu.

Quả nhiên, vừa sợ huynh đệ sống khổ, vừa sợ huynh đệ lặng lẽ lái xe sang.

Lưu Thuận Nghĩa bây giờ mới thực sự hiểu được cảm giác này.

"Hay cho ngươi, ngươi thật sự là không đơn giản!"

Lưu Thuận Nghĩa có chút chua chát.

Triệu Thanh cười cười.

"Kỳ thực chủ yếu là, lúc rời khỏi Thanh Liên Môn, ta nhặt được một hạt châu trên đường, sau đó ta thử luyện hóa hạt châu đó, ngươi đoán xem thế nào?"

Lưu Thuận Nghĩa không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Thanh.

Triệu Thanh thì cười hề hề.

"Sau khi ta luyện hóa một tầng phong ấn, bên trong có cả núi linh thảo, công pháp, pháp thuật, thậm chí còn có rất nhiều tài liệu luyện khí, chẳng qua đều là thứ của Luyện Khí kỳ."

Bạn đang đọc Thành Tựu Tiên Đế, Toàn Bộ Nhờ Địch Nhân Nỗ Lực (Dịch) của Mộc Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi alo123l
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 275

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.