Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

không đáng kể

Phiên bản Dịch · 1001 chữ

"Cho nên, hiện tại ta thật sự thiếu linh thạch, chỉ cần có linh thạch, ta là có thể luyện hóa tầng cấm chế thứ hai. Vậy nên, hảo huynh đệ, cho ta mượn tạm một chút!"

"Nếu luyện hóa được tầng cấm chế thứ hai, đồ vật bên trong ta chia cho ngươi một nửa!"

Lưu Thuận Nghĩa không nói hai lời, đem toàn bộ linh thạch đưa cho Triệu Thanh.

"Cầm lấy mà dùng! Chẳng qua, nếu tầng cấm chế thứ hai thật sự có thứ tốt, ngươi vẫn nên tăng cường thực lực của mình trước, ngươi mạnh mẽ rồi, ta mới có thể ôm đùi được!"

Triệu Thanh cười gật đầu.

Lưu Thuận Nghĩa đến thế giới này, người hắn tin tưởng không nhiều, Triệu Thanh là một trong số đó.

Không còn cách nào khác.

Lúc trước, hắn chỉ là một kẻ xuyên việt gà mờ, đến cái thế giới ăn thịt người không nhả xương này, nếu không có Triệu Thanh, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Cả hai là bằng hữu vào sinh ra tử.

Triệu Thanh cũng không khách khí với Lưu Thuận Nghĩa.

————

Đến chạng vạng tối, sau khi học xong công pháp ẩn tàng tu vi, Lưu Thuận Nghĩa ẩn tàng tu vi của mình xuống Luyện Khí tầng hai, rồi mới rời khỏi chỗ của Triệu Thanh.

Lúc sắp đi, Triệu Thanh nghe nói Lưu Thuận Nghĩa muốn luyện đan, cơ hồ là đem toàn bộ linh thảo bên trong hạt châu kia của hắn đều cho Lưu Thuận Nghĩa.

Lưu Thuận Nghĩa cũng không có cự tuyệt.

Triệu Thanh cũng là trông mà thèm.

"Hảo huynh đệ, đến lúc đó bán đan dược ở chỗ ta, chia năm năm!"

Đây là một đề nghị tốt, Lưu Thuận Nghĩa tự nhiên là đồng ý.

Triệu Thanh còn đưa cho Lưu Thuận Nghĩa một bộ nhuyễn giáp, một thanh trường kiếm pháp khí cực phẩm.

Lưu Thuận Nghĩa cảm giác mình sắp sửa bay lên trời.

Chỉ tiếc là, những pháp thuật và công pháp kia, Triệu Thanh không cho được, nói là chỉ có thể lĩnh hội, không thể truyền thụ.

Lưu Thuận Nghĩa khoát tay áo.

"Không sao, dù sao ta cũng ở Thanh Liên Tông, pháp thuật thần thông gì đó, sớm muộn gì có một ngày ta cũng sẽ học được. Chẳng qua ngươi cần phải cẩn thận, đạo lý mang ngọc có tội chắc ta không cần phải nhiều lời."

Triệu Thanh nghiêm túc gật đầu.

"Yên tâm, ta có chừng mực!"

Lưu Thuận Nghĩa gật đầu, rồi tiến về phía Thanh Liên Sơn.

Nhưng sau khi Lưu Thuận Nghĩa rời đi, Triệu Thanh mới thở dài.

"Ngộ tính thật là đáng sợ, pháp thuật chỉ cần liếc một cái liền biết, thời gian một ngày liền tu luyện đến mức tận cùng!"

Triệu Thanh trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cầm lấy hạt châu, muốn vận dụng pháp thuật thần thông bên trong, nhưng dù hắn có dùng lực thế nào, cũng không lấy ra được.

"Kỳ quái, hình như ta muốn đưa cho Lưu Thuận Nghĩa thì lấy không ra, nhưng nếu ta muốn xem thì lại không tốn chút sức lực nào!"

Triệu Thanh có chút không rõ ràng cho lắm nhìn lên bầu trời...

...

...

Lần xuống núi này, Lưu Thuận Nghĩa thu hoạch tràn đầy.

Linh thảo trong túi trữ vật của hắn chất thành núi. Tuy đều là linh thảo sơ cấp, nhưng cũng đủ để hắn học tập luyện đan rồi.

Nếu hắn thật sự học được luyện đan thuật, vậy thì ngày tháng sau này của hắn sẽ bay lên như diều gặp gió.

Bởi vì, hắn hoàn toàn không cần sợ đan độc, cũng không sợ dùng đan dược tăng cao tu vi sẽ khiến căn cơ bất ổn.

Dù sao, tất cả những ảnh hưởng bất lợi đối với hắn, đều sẽ chuyển sang trên người địch nhân.

Chẳng qua nói đến địch nhân, Lưu Thuận Nghĩa có chút khó hiểu.

"Người tiêu diệt Thanh Liên quặng mỏ là đại năng Thanh Liên Tông xuất thủ, kẻ đầu têu chuyện này là Triệu Quả kia, chuyện này dù nhìn thế nào, cũng không liên quan đến ta, vì sao Trương Bắc Bình lại muốn giết ta?"

Lưu Thuận Nghĩa có chút không lý giải được.

Đương nhiên, lý giải hay không kỳ thực cũng không đáng kể.

Bởi vì đối phương đã lên Đại Đạo Kim Quyển, Lưu Thuận Nghĩa lắn liền hoàn toàn không lo lắng Trần Bắc Bình.

Hiện tại điều hắn e sợ là đối phương một giây giết hắn hai lần...Bởi vì khoảng thời gian ba giây trống trơn đó, mẹ nó thật sự rất dài!

Hiện giờ việc quan trọng nhất chính là luyện đan, tăng cao thực lực.

Nghĩ vậy, bước chân Lưu Thuận Nghĩa không khỏi tăng nhanh thêm vài phần.

Bởi vì hiện tại hắn thật sự có chút nóng lòng muốn thử. Thân mang khoản tiền lớn, chính là phải nhanh chóng tiêu xài.

Nhưng đi được một lúc, Lưu Thuận Nghĩa bỗng nhiên nhíu mày.

Theo sau đó, bước chân hắn cũng bắt đầu chậm lại.

Bởi vì xung quanh đã xuất hiện năm tên hắc y nhân.

Lưu Thuận Nghĩa khẽ nheo mắt, linh lực toàn thân vận chuyển, từng đạo lôi điện như có như không lượn lờ quanh người hắn.

Những người này, đều là tán tu, hơn nữa nhìn khí huyết trên người bọn hắn là biết ngay, thường xuyên làm những chuyện cướp bóc thổ phỉ!

Cao thủ tu chân giới, chưa bao giờ tự báo tính danh, hoặc là nói một đống lời vô nghĩa trước hành động.

Giết người đoạt bảo, nhanh chóng rời đi, mới là đạo lý quyết định tất cả.

Một khi đã nổi sát tâm.

Đối phương tất nhiên sẽ không nương tay.

Ví dụ như mấy người trước mắt này.

Bạn đang đọc Thành Tựu Tiên Đế, Toàn Bộ Nhờ Địch Nhân Nỗ Lực (Dịch) của Mộc Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi alo123l
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 196

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.