Tiểu Thuyết Não Tàn
Vị nữ chính này có thân hình nhỏ nhắn, dáng vẻ ngọt ngào xinh đẹp, đôi mắt to vô tội đó cực kỳ được lòng người khác.
Theo như trong sách miêu tả, bối cảnh gia đình của cô ta rất tốt, cha mẹ đều là chuyên gia y học.
Còn có một người anh tra cực kỳ cưng chiều em gái, có thể coi là sống trong ổ phúc.
Có thể chính là bởi bị cưng chiều thành hư, năng lực cá nhân của cô ta lại không quá xuất sắc, thậm chí thường xuyên gây rắc rối cho người khác.
Cô ta giỏi nhất là tỏ ra đáng yêu, giả vờ vô tội, lương thiện, chuốc phiền phức…
Nhưng một “ngốc bạch ngọt” như vậy lại khiến nhiều nam phụ trong truyện điên cuồng say mê.
Nam chính sĩ quan anh tuấn nhất kiến chung tình với cô ta, cảm thấy cô ta là cô gái lương thiện nhất, đặc biệt nhất trên đời.
Anh ta thậm chí còn trở mặt với nữ phụ xinh đẹp thông minh!
Chỉ cần nữ chính khóc, nam chính liền cảm thấy cả thế giới đều sai, chỉ cần nữ chính bị thương, thì phải bắt cả thế giới phải khổ sở theo.
Đúng thật là hình mẫu của loại văn học không não.
Quyển truyện nà tên gì ấy nhỉ? 《Cô vợ nhỏ đoàn sủng của tôi》?
Lúc đầu, nếu không phải trùng hợp đọc quyển tiểu thuyết này cho em gái họ nằm trên giường bệnh, cô không thể nào đi đọc những thứ này.
Chỉ đáng tiếc về sau còn chưa đọc hết quyển tiểu thuyết này, em họ đã qua đời rồi.
Tư Ương cũng đốt quyển tiểu thuyết xuất bản này cho em họ, cho nên cô không biết diễn biến câu chuyện sau khi nam chính nhất kiến chung tình với nữ chính…
Khi Tư Ương đang đánh giá Bạch Điềm tràn trề nhiệt huyết thì thấy Cao Mộng Cầm đi vào.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ họ cũng được xếp vào một phòng ký túc xá, lần này “nhộn nhịp” rồi.
Tư Ương thầm bất đắc dĩ, thấy Cao Mộng Cầm đi tới bên giường, vén chăn của cô sang một bên.
“Chỗ này là của tôi.”
Tư Ương lập tức đen mặt, lạnh giọng chất vấn: “Chỗ này có tên của cô?”
“Eo của tôi bị thương, ngủ cần nghiêng người dựa vào tường.” Cao Mộng Cầm hùng hồn đáp.
Tư Ương hừ lạnh một tiếng: “Cô họ gì?”
“Cô có ý gì?” Cao Mộng Cầm bất mãn.
“Tôi cũng không phải cha mẹ cô, dựa vào đâu phải chiều cô?”
“Tần Tư Ương, cô một mực muốn khó dễ với tôi phải không?” Cao Mộng Cầm cất cao giọng.
Thấy bầu không khí đầy mùi thuốc súng, Trương Hiểu Nga lập tức đi lên khuyên giải.
“Tư Ương bỏ đi, đừng giành với cậu ấy nữa.”
“Đồng chí Tần Tư Ương, nếu như đồng chí Cao Mộng Cầm đã vì sức khỏe mà cần ngủ dựa vào tường thì cô nên nhường chỗ cho cô ấy! Mọi người đều là chiến hữu cách mạng, nên giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, không phải sao?” Người lên tiếng chính là Bạch Điềm.
Tư Ương ngơ ra một thoáng, thầm tức cười, quả đúng là đại thánh mẫu.
“Tóm lại tôi muốn ngủ ở đây, dựa vào tường mới có cảm giác an toàn, các cô tự liệu mà làm!” Cao Mộng Cầm nhất quyết, đặt mông ngồi xuống.
Nhưng Tư Ương lại không hề chiều theo cô ta, vươn tay túm lấy tóc của cô ta, kéo cô ta xuống.
“A…” Cao Mộng Cầm bị đau la lên, vươn tay cào Tư Ương, nhưng lại bị cô vặn cánh tay lại.
“Các cô đừng đánh nữa, tôi đi tìm liên trưởng…” Bạch Điềm vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá.
Ngay khi Tư Ương đè Cao Mộng Cầm lên giường, người trong liên đến thông báo tất cả mọi người đến hội trường nhỏ tập hợp.
Lúc này Tư Ương mới dừng tay, hất Cao Mộng Cầm ra rồi bỏ đi.
Cao Mộng Cầm nhìn bóng lưng cô rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì.
Cô ta luôn cảm thấy, Tần Tư Ương bây giờ khác xa với lúc còn ở trường.
Là bởi vì sau khi đến biên cương xa xôi, hoàn toàn từ bỏ lớp ngụy trang sao?
Đăng bởi | annhien332 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |