Một Lũ Ngốc Mơ Giấc Mộng Anh Hùng
Trong hội trường nhỏ, gần trăm người tập hợp, liên trưởng Sử bắt đầu tuyên bố phân chia người.
Trong liên đội chủ yếu chia làm đội chiến đấu, đội sản xuất, đội hậu cần…
Những thanh niên trí thức này ngàn dặm xa xôi tới biên cương chính là vì vinh dự của quân nhân, một khi vào phân đội trực ban chiến đấu thì có thể cầm súng tuần tra biên cương, thậm chí có cơ hội tham gia chiến đấu.
Một khi lập được công, đó là vinh quang của cả dòng họ.
“Bây giờ đọc đến tên ai người đó ra khỏi hàng…”
Tư Ương nhìn mấy chục cây súng trường đặt trên bàn, lại nhìn ánh mắt ngập tràn mong chờ trong hàng ngũ.
Xem ra ngoại trừ cô, ai cũng muốn cầm súng!
Rất nhanh, hai mươi suất vào phân đội trực ban chiến đấu đã được đọc xong, Kiều Chấn Cương, Trần Tự Cường, Cao Mộng Cầm, Bạch Điềm đều nằm trong đó.
Tư Ương không hề bất ngờ với việc này, dù sao thì tiêu chuẩn lựa chọn hầu như là dựa theo bối cảnh chính trị gia đình của họ.
Tuy bối cảnh của Tư Ương cũng không kém, nhưng ai bảo cô là “thiên kim giả” không được xem trọng chứ?
Không được chọn cũng nằm trong dự liệu.
Chiến hữu chờ đợi sắp xếp bên cạnh ngày càng ít dần, sau khi tốp người thuộc đội cơ vụ được chia đi, trong hàng ngũ trống trơn chỉ còn lại lác đác vài người.
“Tần Tư Ương!”
“Có!”
“Ngày mai đến chuồng cừu nông trường báo danh.”
“Rõ!”
Tư Ương thầm vui mừng, tới bây giờ cốt truyện vẫn chưa thay đổi, coi như là thỏa ước mong rồi.
Ngay khi cô thầm thở phào, vừa nâng mắt liền nhận được ánh mắt hả hê của Kiều Chấn Cương và Cao Mộng Cầm.
Một lũ ngốc! Ngay cả súng còn cầm chưa chắc đã bắt đầu mơ giấc mộng anh hùng!
Sau khi đôi bên ném cái nhìn khinh bỉ cho nhau, lại thu hồi ánh mắt.
Tư Ương như ý nguyện được xếp đến nông trường phụ trách chăn cừu, Trương Hiểu Nga thì phải đến trại heo cho heo ăn.
Kiều Chấn Cương làm đội trưởng của phân đội chiến đấu, mà Bạch Điềm thì trở thành tổ trưởng của tổ nữ binh.
Cao Mộng Cầm vô cùng bất mãn với kết quả này, lập tức nêu ra ý kiến.
Cô ta làm cán bộ hội học sinh ở trường, là phần tử tích cực trong sự nghiệp cách mạng.
Bạch Điềm là thanh niên trí thức Hải Thành, mà hầu hết nữ binh trong tổ nữ binh đều tới từ trường trung học Thanh Phong, chức tổ trưởng này thế nào cũng phải là của cô ta, hoặc xếp kiểu gì cũng không tới lượt Bạch Điềm.
Thế nhưng lời giải thích của liên trưởng Sử lại khiến cô ta nghẹn lời.
“Vốn dĩ cô rất có hi vọng làm tổ trưởng, nhưng cô thiếu tính kỷ luật nghiêm trọng, vừa tới đã đánh nhau với chiến hữu, phá hoại sự đoàn kết của chiến hữu cách mạng! Không giam cô đã là cho cô cơ hội rồi, quay về viết kiểm điểm ngày mai nộp cho tôi.”
Cao Mộng Cầm lườm Bạch Điềm và Tư Ương bằng ánh mắt tức tối, căm phẫn nói: “Cũng không phải một mình tôi đánh nhau, dựa vào đâu chỉ yêu cầu một mình tôi viết?”
“Cao Mộng Cầm, ở đây là binh đoàn, mọi thứ đều phải phục tùng mệnh lệnh! Đừng ở đây giở thói tiểu thư nhà tư bản, không ai chiều cô đâu!”
Liên trưởng Sử đang nổi cáu, liền thấy chỉ đạo viên Tiết đi tới.
Tiết Bân tính tình ấm áp, đối xử với các nữ thanh niên trí thức cũng rất kiên nhẫn.
“Liên trưởng, ở đây giao cho tôi đi! Hôm nay đoàn bộ tổ chức họp, liên trưởng không đi thì muộn mất.”
Sau khi liên trưởng Sử đi, Tiết Bân mới dịu giọng an ủi Cao Mộng Cầm: “Có ý chí chiến đấu là chuyện tốt, nhưng ở liên đội, phải phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của liên trưởng. Lần này không thể làm tổ trưởng nhưng có thể thông qua học tập và tích cực lập công sau này để giành lấy vinh dự cao hơn.”
Cao Mộng Cầm nhìn người con trai dịu dàng đẹp trai trước mặt, lời anh ta nói cô ta chẳng nghe lọt tai mấy, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười của anh ta, tim đập một cách điên cuồng.
Đăng bởi | annhien332 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 18 |