Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Tên Ngốc

Phiên bản Dịch · 683 chữ

Rốt cuộc là người lương thiện cỡ nào mới sẽ lấy ra thứ tốt nhất trong nhà để chiêu đãi một người xa lạ ở niên đại cơm cũng không ăn no này.

“Cô ăn nhiều một chút, bánh này no lâu, chỗ tôi vẫn còn!” Hương Thảo không hề keo kiệt nói.

“Thực ra tôi cũng mang đồ ăn tới, hay là chúng ta đổi đồ ăn nhé?” Tư Ương giả bộ thần bí nhíu mày, sau đó quay người mò ra một gói bánh trứng, một cái đùi vịt to từ trong túi vải.

Mắt Hương Thảo sáng lên, cô ấy không ngờ Tư Ương ăn ngon như vậy, bánh rán của cô ấy ngược lại trở nên đạm bạc.

“Mấy thứ này tôi mang từ nhà tới, có thể là ăn ngán rồi, không ngon bằng bánh rán của cô, cô phải ăn hết giúp tôi đấy…”

Hai cô gái trao đổi thức ăn, Hương Thảo vừa ăn bánh trứng tơi xốp vừa nói với Tư Ương nên lùa cừu đến những nơi nào mới có thể ăn no.

Thấy Tư Ương đã nắm vững kỹ xảo chăn cừu rồi, cô ấy liền định quay về trước, chăm sóc ngựa của cô ấy.

Sau khi Hương Thảo rời đi, Tư Ương lấy kính viễn vọng siêu nét từ trong thùng công cụ không gian, vừa giám sát bầy cừu của cô vừa quan sát ranh biên giới bên dưới.

Ngay khoảnh khắc ống kính dịch chuyển, hai bóng dáng quen thuộc liền xuất hiện trong tầm ngắm của cô.

Phóng to ống kính ra xem, đó không phải là Kiều Chấn Cương và Trần Tự Cường sao?

Hai tên ngốc này đến biên giới làm gì?

“Mau lên, sắp tới rồi.” Trong rừng cây, Kiều Chấn Cương chạy phía trước vẫy tay với Trần Tự Cường.

“Chúng ta thật sự có thể nhặt được đồ xịn sao?” Trần Tự Cường vừa chạy vừa hỏi.

“Tất nhiên, trước đây nơi này là chiến khu, nhặt ít vỏ đạn, đạn lép gì đó không hiếm. Nếu may mắn, không chừng còn có thể nhặt được linh kiện xe tăng trọng yếu, tới lúc đó chúng ta lập công lớn rồi.”

Hai người càng nói càng hưng phấn, bất tri bất giác tới bờ sông.

“Hình như sông đóng băng rồi.”

Trần Tự Cường móc viên đá trong tuyết ném xuống dòng sông bên dưới.

Chỉ nghe “lạch cạch” hai tiếng, hòn đá nhảy hai cái trên mặt băng, lăn tới phía xa.

“Đóng băng thật này, là đàn ông thì đi theo tôi lên đảo xem thử?” Kiều Chấn Cương hớn hở men theo sườn nghiêng trượt xuống.

“Đó là hòn đảo tranh luận, không thể lên đó mà?” Trần Tự Cường hơi chột dạ.

“Chính vì như vậy mới càng phải lên, lên đó chính là rạng danh đất nước, nếu cậu làm thằng hèn thì đừng lên, cmn tôi đi một mình.”

Kiều Chấn Cương nói xong, đi thẳng về hướng đảo lưỡi liềm.

“Ông bà nó, đợi tôi với!”

Hai thằng vô tri một trước một sau chạy đến mặt sông đóng băng, bỗng nghe phía sau truyền tới một tiếng quát nghiêm nghị.

“Không được cử động! Các người là ai?”

Hai người giật mình, quay đầu liền thấy hai cái súng đang chĩa về phía họ!

Là đội tuần tra biên giới.

Trần Tự Cường giơ hai tay lên, bất đắc dĩ cười khan: “Đồng chí, là hiểu lầm! Chúng tôi là đội viên chiến đấu thuộc liên 6 doanh 9 đoàn 18 sư 3 binh đoàn kiến thiết.”

“Liên trưởng của các cậu là ai?” Đồng chí tuần tra tức giận hỏi.

Kiều Chấn Cương không quan tâm đến thái độ phẫn nộ của đồng chí tuần tra, anh ta cười như không cười nói: “Liên trưởng của chúng tôi họ Sử…”

“Các cậu là lính do Sử Kiến Nhân dẫn dắt?”

“Hả? Tiện nhân chết tiết(*)? Ha ha ha…”

(*)Sử Kiến Nhân phiên âm là shi jian ren, đồng âm với tiện nhân chết tiệt.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Sau Khi Bị Cả Nhà Ghét Bỏ, Được Quốc Gia Cưng Chiều (Dịch) của Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi annhien332
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.