Chăn Cừu
“Đồng chí Tần Tư Ương, cô sao vậy?” Hương Thảo thấy cô thất thần, giơ tay huơ huơ trước mặt cô.
Tư Ương ý thức được mình thất thố, vội hồi thần đáp: “Tôi là Tần Tư Ương, tới chăn cừu.”
“Tôi tên Hương Thảo, tôi là người quản lý chuồng ngựa.”
Người phụ trách chăn cừu trước đây về kết hôn, cho nên chuồng cừu do Hương Thảo quản lý tạm thời.
Hai cô gái bắt đầu nói chuyện câu được câu mất, Hương Thảo nhiệt tình giới thiệu với Tư Ương tình hình bầy cừu.
Ví dụ có mấy con cừu cái sắp sinh, còn có mấy con cừu con vừa chào đời cần chăm sóc đặc biệt…Sau đó cô ấy lại kiên nhẫn truyền thụ phương pháp chăn cừu cho Tư Ương.
Tư Ương rất nghiêm túc lắng nghe, hai người cũng càng nói chuyện càng hợp cạ.
Rất nhanh tới giờ lùa cừu ra khỏi chuồng, hôm nay là lần đầu tiên Tư Ương chăn cừu, để giúp cô nắm vững kỹ xảo chăn cừu nhanh nhất, Hương Thảo quyết định đích thân dẫn cô lên sườn núi.
“Tư Ương, thực ra chăn cừu rất đơn giản, nhìn thấy con cừu đực to đằng trước không? Đó là cừu đầu đàn, cô chỉ cần quản lý nó tốt là được.” Hương Thảo vừa lùa cừu vừa nói.
Tư Ương gật đầu, hai người dừng lại trên một sườn núi.
Cô nhìn dòng sông ở gần bên dưới, nơi đó chắc chính là ranh biên giới, qua con sông đó chính là nước S.
Hương Thảo thấy cô đang nhìn về ranh biên giới, lập tức nghiêm túc nhắc nhở cô: “Khi cô chăn cừu tuyệt đối phải chú ý, không thể để cừu từ sườn núi phía bắc đi xuống.”
“Là sợ bầy cừu vượt qua ranh biên giới sao?”
Hương Thảo nhíu mày, không biết là nghĩ tới gì, rõ ràng có hơi tức giận.
“Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, nếu cừu đi qua ranh biên giới thì sẽ trở thành của người khác. Nguyên nhân thứ hai là trên ranh biên giới rất nguy hiểm, cô đừng thấy bề ngoài như không có ai canh giữ, thực ra đều đang mai phục, nếu cô đột nhiên chạy qua như vậy, không khéo phải ăn đạn đấy.”
“Yên tâm đi, tôi biết rồi.” Tư Ương cười đáp.
Phục dịch nhiều năm ở bộ đội đặc chủng, sao cô lại không biết đạo lý biên cương không được xâm phạm.
Hương Thảo thấy cô lắng nghe rất nghiêm túc, lại tiếp tục nói: “Cô nhìn thấy hòn đảo lưỡi liềm trong con sông kia không? Đó chính là hòn đảo tranh luận! Tổ tiên chúng ta đều đánh cá trên đảo, nhưng nước S bá đạo lại nói đảo là của họ. Mấy năm qua, họ đã gây thương tích cho rất nhiều đồng bào của chúng ta, quan hệ hai nước cũng rất căng thẳng.”
Tư Ương nghe xong nhíu chặt mày, cô từng đọc nội dung liên quan đến hòn đảo này ở trong sách.
Nếu không nhớ nhầm, đầu năm năm sau, nơi này sẽ bùng nổ một cuộc xung đột chiến tranh kịch liệt.
Hương Thảo ôm mặt sầu muộn: “Không biết liệu có thật sự đánh trận không, lỡ như thật sự đánh nhau, bầy cừu và ngựa này đều phải chịu khổ theo.”
Tư Ương nghe Hương Thảo làu bàu, chỉ cảm thấy cô ấy ngốc đến đáng yêu.
Nếu thật sự đánh trận, không phải nên lo lắng cho mình và người nhà sao? Nhưng cô ấy lại nghĩ đến lũ cừu và ngựa, chỉ có thể nói cô ấy là một cô gái ngốc lương thiện!
Thời gian trôi nhanh, đến trưa, Hương Thảo mở khăn và giấy dầu trong tay ra, lấy a một cái bánh rán đưa cho Tư Ương.
“Cho cô đó, bánh tôi tự làm, rất ngon.”
Tư Ương nhìn trong đôi mắt to ngập tràn chân thành của cô ấy, nụ cười ấm áp lộ ra vài phần hồn nhiên.
“Cảm ơn.”
Cô vươn tay nhận lấy bánh rán, cắn một miếng, mềm mại thơm ngọt, thứ này được làm từ gạo nếp và đậu đỏ, cuối cùng còn phải dùng dầu rán.
Bây giờ là niên đại nào? Biên cương có điều kiện thế nào?
Mỗi nguyên liệu làm bánh đều rất quý giá, thậm chí xa xỉ.
Tư Ương thấy Hương Thảo chỉ lặng lẽ nhìn cô ăn, nhưng cô ấy lại không có ý muốn ăn, cô liền hiểu ra.
Đây là bánh được cô ấy làm riêng cho cô.
Đăng bởi | annhien332 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |