Tư Lạc?
Chiếc khuy măng sét cao cấp nhập khẩu đó đã sớm bị cô vứt vào nhà xí rồi.
Muốn thay Kiều Chấn Cương lấy trộm bản ghi âm đó, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Đêm đầu tiên ở binh đoàn yên tĩnh đến mức khó ngủ, gió tuyết bên ngoài cửa sổ cùng với tiếng ngáy của bạn cùng phòng gào rú cả đêm, khi Tư Ương sắp vào giấc, tiếng còi tập thể dục buổi sáng vang lên.
“Mau, tập hợp thôi…” Trương Hiểu Nga xuống giường trước tiên.
Tư Ương kéo quân trang tới, mặc lên người một cách máy móc.
Giấc này…hình như ngủ rồi, lại hình như chưa ngủ.
Nếu không phải phản ứng bản năng của quân nhân từ sâu thẳm linh hồn, cô chắc chắn không dậy nổi.
Tư Ương và Trương Hiểu Nga đã mặc đồ xong xuôi, mấy người khác trên giường mới bắt đầu nhúc nhích.
Lượt còi tập hợp cuối cùng vang lên, Tư Ương cùng hàng ngũ bắt đầu chạy bộ buổi sáng.
Khẩu hiệu vang vọng kéo ký ức của cô về ngày tháng từng phục dịch ở tiểu đội tác chiến tinh anh.
Khi đó, thường xuyên tiếp nhận bài huấn luyện ác ma cường độ cao, nhiệm vụ thử thách cực hạn.
Có một lần, để giải cứu hai con tin mang thân phận đặc biệt, cô một mình xông vào tòa nhà – nơi có thể rò rỉ khí độc bất cứ lúc nào.
Sau khi con tin được cứu thành công, cô dẫn họ rời khỏi khu vực nguy hiểm, nhưng con tin lại nói con của họ vẫn còn bên trong.
Cô chỉ có thể quay lại tìm con của họ, sau khi tìm hai vòng, không hề phát hiện có trẻ con, ngược lại tìm được một chú chó.
Lúc này cô mới từ bộ chỉ huy biết được, con trong lời cặp vợ chồng này chính là chú chó này.
Cô bất lực ôm chó rời đi, trong quá trình đó, khí độc đột nhiên bùng nổ.
Cô bị ảnh hưởng, khi rời khỏi khu vực nguy hiểm, máu mũi đã chảy ra không ngừng.
Cặp vợ chồng con tin đó vội vàng chạy tới bồng con chó của họ, sợ máu của cô làm bẩn lông của nó.
Cũng từ khi đó, sức khỏe của cô bắt đầu có vấn đề.
Cô chứng kiến nhiều cái ác của tính người, nhưng không thể nào thoát khỏi được.
Kiếp này, cô chỉ muốn ở cùng với bầy gia súc kia, sống một cuộc sống đơn giản bình dị.
Mặt trời mọc ở phía đông, bình minh nhuộm mặt đất phủ tuyết thành màu hồng nhạt.
Ăn sáng xong, Tư Ương chạy tới chuồng cừu ở nông trường, chuẩn bị nhận công việc ngày đầu tiên của mình.
Tới cổng chuồng cừu, cô suýt chút va vào một cô gái đội mũ lông dài.
Cô gái có đôi mắt to trong veo cực kỳ xinh xắn, hai bím tóc vừa to vừa dài.
“Cô chính là đồng chí Tần Tư Ương? Tôi nghe nói hôm nay cô sẽ tới.” Giọng nói của cô gái giòn tan, nụ cười trong trẻo lại thân thiết.
Tư Ương nhìn đến ngẩn người.
“Tư Lạc?”
Gương mặt này, thế mà lại giống y hệt cô em họ qua đời vì bệnh máu trắng ở thế giới khác của cô.
Tư Lạc nhỏ hơn cô bốn tuổi, hai chị em lớn lên cùng nhau, tình cảm rất sâu đậm.
Ở trong lòng Tư Lạc, Tư Ương vẫn luôn là tấm gương của cô bé.
“Chị, chị nói sau này em…có thể làm đội viên đặc chiến không?” Vào những ngày cuối cùng Tư Lạc còn sống, toàn thân cắm đầy ống, nhưng cô bé vẫn hi vọng mình có thể ưu tú giống như chị.
“Ăn cơm ngoan, cố gắng chống chọi với bệnh tật, đợi em khỏe rồi cũng có thể vào đội đặc chiến.”
“Chị định cho em đi cửa sau sao?” Tư Nhạc nặn ra nụ cười khổ.
“Đợi em khỏi bệnh, thế nào cũng được.” Mắt của Tư Ương hơi cay.
“Đọc tiểu thuyết cho em đi! Đọc quyển mà em thích nhất ấy…”
Cũng chính lúc đó, Tư Ương thân là lính đặc chủng mới sẽ tiếp xúc với thứ như tiểu thuyết này.
Đối với cô, tiểu thuyết quá ấu trĩ, nhưng Tư Lạc lại thích đến mức khao khát.
“Nếu có thể, em rất muốn đến thế giới đó…” Đây là câu nói cuối cùng mà Tư Lạc nói trước khi mất.
Tư Lạc, em thật sự đến rồi sao?
Đăng bởi | annhien332 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |