Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa Ra Đòn Quyết Định

Phiên bản Dịch · 1552 chữ

Chương 21: Đưa Ra Đòn Quyết Định

Chu Ích Dân vốn dự định ăn cơm xong thì lập tức trở lại thành phố, nhờ Tam gia tìm thầy Trần làm thêm bốn bộ phận cho các giếng nước, đồng thời mang theo một ít nguyên liệu nấu ăn về nhà, vì nhà bếp ở nhà quá ít nguyên liệu, không thể nấu món ngon gì được.

Tuy nhiên, khi bí thư Vương từ thôn Thượng Thủy đến, ông ta cũng bày tỏ mong muốn săn bắn để đổi lấy thực phẩm.

Vậy thì, để ngày mai hãy về thành phố! Đỡ phải quay đi quay lại.

Hơn nữa, trời sắp tối rồi, bà nội cũng không muốn anh mạo hiểm, nếu gặp phải kẻ xấu trên đường thì rắc rối to. Trong thời buổi khó khăn như thế này, có người có thể bí quá làm liều.

Bà nội có chút oán trách bí thư thôn, sao lại cứ phải nhờ đến cháu trai lớn của bà? Các ông bà ở đó làm gì? Có thể làm thì làm, không làm thì đừng làm nữa.

Có giếng nước, việc sử dụng nước sẽ tiện hơn nhiều.

Chum nước đã đầy, bà nội rất hài lòng, vui vẻ đến nỗi khóe miệng không ngừng cong lên.

Chu Ích Dân tắm xong, kiếp trước vốn là người miền Nam, nên có một số thói quen khó thay đổi ngay lập tức.

Mặc dù không gian tắm rửa ở nhà ông nội không quá thuận tiện.

Anh nghĩ rằng, có lẽ nên sửa lại nhà ông bà một chút. Không chỉ để ông bà sống thoải mái hơn, mà sau này anh cũng sẽ thường xuyên trở về.

Vì vậy, sau khi tắm xong, anh liền thảo luận với ông nội.

“Ông nội, sao chúng ta không xây thêm hai phòng ở bên phải nhà? Cũng tiện thể sửa sang lại nhà cũ một chút.” Chu Ích Dân đề xuất.

Ông nội ngạc nhiên, nghĩ thầm: “Dù sao thì chỉ cần cháu về qua đêm là đủ rồi, không phải sao?”

Bên cạnh còn có một phòng trống nữa mà!

“Có cần thiết không?” Ông hỏi.

Xây thêm hai phòng và sửa sang lại căn nhà cũ cũng tốn không ít tiền.

Ông nghĩ rằng, họ đã già rồi, cũng đã quen với căn nhà này rồi, không cần phải sửa nữa. Tiết kiệm số tiền đó, để cho cháu lớn sau này nuôi gia đình thì không tốt hơn sao?

Chu Ích Dân hiểu được tâm trạng của ông nội.

Có vẻ như, anh phải đưa ra một đòn quyết định mới được.

“Ông nội! Sau này cháu sẽ thường xuyên về ở lại, làm lại tốt hơn một chút nhé!”

“Thêm vào đó, khi cháu trai ông kết hôn,cháu dâu của ông bà cũng sẽ thường xuyên về thăm. Nếu có chắt, chắt trai, chắt gái của ông bà cũng cần có phòng để ở, làm sao đủ chỗ?”

Ông nội chưa kịp nói gì, bà nội đã sốt ruột.

“Đúng đúng đúng, phải xây thêm phòng, sau này có thể không đủ chỗ ở.” Bà đã tưởng tượng đến việc cháu trai lớn của bà sẽ có nhiều cháu chắt.

“Vậy thì cháu sẽ tìm người làm ngay ngày mai.” Ông nội nghĩ đến cháu dâu tương lai và cháu chắt thì cũng bắt đầu sốt ruột.

Có vẻ như chiêu này thực sự hiệu quả Chu Ích Dân đã dùng nhiều lần và luôn thành công.

Tối đến, Chu Ích Dân cảm thấy buồn chán, chỉ có thể đi dạo quanh "cửa hàng".

Bà nội mang theo chiếc đèn dầu duy nhất của gia đình vào, đặt trong phòng củaChu Ích Dân. Ở thôn Chu Gia không có điện, mỗi nhà đều dùng đèn dầu hoặc nến.

Đèn dầu là công cụ chiếu sáng phổ biến nhất ở nông thôn.

Chiếc đèn dầu bà nội mang vào có phần cổ đèn hình dạng như miệng ếch, chuôi đèn làm bằng đồng, trong khi đế đèn và ống chắn gió làm bằng thủy tinh.

Đèn dầu cao cấp hơn có thêm các chấu xung quanh đầu đèn và có một bánh răng nhỏ để điều chỉnh dây bấc đèn lên xuống. Dây bấc dài xuống đế đèn, và đầu đèn được vặn chặt vào đế đèn bằng bu lông, vì vậy có thể vặn chặt đầu đèn vào đế đèn.

Đế đèn chứa đầy dầu, dây bấc đèn hút dầu lên đầu đèn. Chỉ cần dùng diêm để châm đầu dây bấc và đậy đèn bằng ống chắn gió là xong.

Ngoài ra, còn có đèn dầu chống gió dùng ngoài trời hoặc trong các hoạt động ngoài trời.

Cuộc sống ban đêm thời đó rất đơn giản, vợ chồng còn có một vào trò nhỏ, người khác thì đi ngủ sớm để tiết kiệm dầu và nến.

Vì vậy, mỗi lần có người chiếu phim đến là cả làng đều xôn xao.

Sáng hôm sau, bà nội hấp bánh bao trắng và luộc trứng.

Lần này, họ không hấp thêm bánh ngô để tránh làm Chu Ích Dân không vui. Tuy nhiên, trứng vẫn được dành cho Chu Ích Dân.

Bà nội còn muốn lấy sẵn cả kem đánh răng cho cháu trai lớn của bà.

Sau khi ăn no, Chu Ích Dân thấy ông nội đã mời những người trong làng chuyên xây nhà đến, anh cũng tham gia, lấy thuốc lá ra chia cho mọi người mỗi người một điếu.

“Ôi! Thuốc lá loại này tôi chưa hút bao giờ! Ích Dân, cậu định xây như thế nào?” Chu Chí Minh không nỡ hút, đã cất đi.

Ông đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại cùng thế hệ với Chu Ích Dân.

Vừa rồi ông nội của Chu Ích Dân, tức là chú ông, đã nói với ông rằng việc xây thêm phòng là ý của Chu Ích Dân, nên ông mới hỏi ý kiến anh.

Chu Ích Dân ngay lập tức nêu yêu cầu của mình, đặc biệt là về phòng tắm.

Chu Chí Minh ghi nhớ tất cả, không cảm thấy lạ lẫm, vì em họ của mình từ nhỏ đã sống ở thành phố, yêu cầu về điều kiện sống là rất bình thường.

“Vậy có thể sẽ tốn một ít tiền.”

“Không sao! Anh cứ xây theo ý tôi, thiếu gì cứ bảo tôi, tôi sẽ tìm cách lo liệu. À, gọi thêm người đến giúp, làm cho nhanh chóng, ăn uống cứ ở đây.”

“Vậy không vấn đề gì!”

Bây giờ ai trong làng mà không biết nhà cậu là nơi ăn uống ngon nhất? Ai cũng ghen tị nhưng không cảm thấy đố kỵ.

“À, nhà có sẵn xà gỗ không?”

Xây nhà chủ yếu cần một số vật liệu: đá, gạch đất, gỗ và ngói.

Đá dùng để xây nền nhà, gạch đất có thể tự làm bằng khuôn, phơi khô là xong. Gỗ chủ yếu dùng để làm cửa sổ và xà gỗ trên mái nhà, ngói thì phải mua từ lò gạch.

Trong số những vật liệu này, yêu cầu cao nhất là xà gỗ. Không phải loại gỗ nào cũng có thể dùng làm xà gỗ, trước hết, thân cây phải thẳng, gỗ không dễ bị biến dạng hay nứt nẻ.

Gỗ có thể dùng làm xà gỗ thường rất đắt.

Khi thấy ông nội lắc đầu, Chu Ích Dân liền hỏi: “Nhà nào có gỗ dư không?”

“Nhà Đại Xuân đó! Nhà họ có mấy đoạn gỗ khá tốt.”

“Được, vậy cháu sẽ qua đó nói chuyện.”

Chu Chí Minh suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Ích Dân, nếu tiện thì mang ít xi măng, vôi về giúp tôi.”

Vôi sống cũng được, chỉ cần nung ở nhiệt độ cao, nó sẽ trở thành vôi sống, sau đó trộn với nước sẽ biến thành vôi tôi để trát tường.

“Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị.” Chu Ích Dân nhận nhiệm vụ.

Những vật liệu này, thầy Cố chắc chắn có thể chuẩn bị đầy đủ.

“Vậy cứ làm như vậy đi! Tôi sẽ dẫn người đi tìm đá, trong làng có sẵn gạch đất, cậu cứ báo cho ông bí thư biết số lượng cần dùng, sau này trả lại là được.

Ngói không gấp, sau khi lợp xong mái, tôi sẽ đến lò ngói chọn cho cậu những viên tốt.”

Có lò ngói chuyên dụng không xa thôn Chu Gia, các thợ làm ngói ở đó cũng được gọi là thợ ngói. Dù công việc vất vả, nhưng nhiều nông dân vẫn ghen tị với nghề này.

“Cảm ơn anh Chí Minh.”

Chu Chí Minh vẫy tay, ông còn phải cảm ơn Chu Ích Dân vì đã mời ăn cơm. Đồ ăn thì không cần phải nói, chắc chắn ngon hơn ở nhà ăn trong làng, và công việc này cũng tốt hơn nhiều so với làm việc ngoài đồng.

Sau khi tiễn Chu Chí Minh, Chu Ích Dân cũng ra ngoài, hướng thẳng đến nhà Đại Xuân.

Mặc dù không biết nhà Đại Xuân, nhưng không sao, có thể nhờ Lai Phúc dẫn đường.

Việc xây nhà do chính anh đề xuất, nên không thể làm phiền ông bà quá nhiều.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Ta Có Một Cửa Hàng Thần Kỳ (Dịch) của Mèo Cày Bóng Tối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.