Tổ Trưởng, Anh Có Muốn Thịt Rừng Không?
Chương 24: Tổ Trưởng, Anh Có Muốn Thịt Rừng Không?
Lúc này, Chu Ích Dân vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Trở lại thành phố, anh lập tức đến nhà máy thép và tìm gặp cấp trên trực tiếp của mình, nhóm trưởng Vương.
“Nhóm trưởng, anh có muốn thịt rừng không?”
Nhóm trưởng Vương đang cầm cốc trà bằng men sứ uống một ngụm, bất ngờ phun ra ngay lập tức.
“Khụ khụ! Lại có thịt rừng à? Lần này là gì vậy? Dĩ nhiên là tôi muốn rồi! Cậu còn lạ gì nhà máy chúng ta nữa.” Nhóm trưởng Vương vội đặt cốc trà xuống bàn làm việc và đứng dậy ngay.
Thằng nhóc này vừa mới ra ngoài có hai ngày mà lại mang về thịt cho nhà máy, đúng là lợi hại. Nếu các nhân viên thu mua khác cũng làm việc giỏi như Chu Ích Dân, có khi mình đã được thăng chức làm trưởng phòng rồi. Thật may là khi Chu Ích Dân vào làm, cậu ấy lại được phân về tổ của mình.
Nhóm trưởng Vương thầm cảm thấy may mắn.
Những đồng nghiệp khác trong văn phòng cũng ngạc nhiên không thốt nên lời.
Thật quá sức tưởng tượng! Sao toàn những điều may mắn lại rơi vào anh? Họ xuống nông thôn thu mua, có khi đến cả trứng gà còn không kiếm được mấy quả, nghĩ lại mà thấy xấu hổ.
“Một con lợn rừng, tầm hơn trăm cân, và một con gấu đen, ít nhất cũng ba trăm cân.
NHóm trưởng, anh cũng biết, hiện nay ở nông thôn rất khó khăn, bà con đành liều mình vào rừng. Lần này họ gặp phải gấu đen, có người thậm chí còn bị gãy chân.
Vì vậy, khi chúng ta mua thịt, phải rộng rãi một chút, có tình người mới được!” Chu Ích Dân nói, cố gắng thương lượng một mức giá hợp lý.
Ba trăm cân gấu đen?
Mọi người trong phòng không khỏi há hốc mồm hít một hơi thật sâu.
Mẹ nó! Đừng nói là gãy chân, không chết người thì đúng là may mắn rồi!
Gấu đen không chỉ có thịt mà còn có da, móng gấu và cả mật gấu đều là những thứ quý giá. Vì vậy, không thể chỉ tính theo giá thịt được.
“Ích Dân, cậu yên tâm, tôi sẽ đi tìm trưởng khoa ngay.”
Nói xong, nhóm trưởng Vương vội vàng chạy ra ngoài, hướng đến văn phòng của trưởng khoa Trịnh.
Vừa đi, phòng làm việc bắt đầu náo nhiệt, mọi người xúm quanh Chu Ích Dân nói chuyện, không ngớt những lời khen ngợi có cánh. Người ở nhóm năm của phòng thu mua số bốn có người mang mua được thịt về, họ là người của tổ năm, cũng tự hào lắm chứ.
Nhóm trưởng Vương vội vàng lao vào văn phòng của trưởng khoa Trịnh.
“Trưởng khoa, trưởng khoa…”
Trưởng khoa Trịnh đang đọc báo, thấy cửa phòng bất ngờ bị đẩy mạnh ra, ông không vui, nhíu mày và giơ tay chỉ vào nhóm trưởng Vương: “Không biết gõ cửa à? Thật không có kỷ luật! Ra ngoài, gõ cửa rồi vào lại.”
NHóm trưởng Vương cười ngượng ngùng, nhận ra mình đã lỡ lời, đành phải đi ra ngoài đóng cửa lại rồi gõ cửa.
“Vào đi!”
Nhóm trưởng Vương mở cửa bước vào, lặp lại câu nói của Chu Ích Dân vừa nãy: “Trưởng khoa, anh có muốn thịt rừng không?”
“Cậu nói nhảm gì thế! Nhà máy nào chẳng thiếu thịt? Nói đi! Lần này nhóm của các cậu mua được thịt rừng gì? Gà rừng? Thỏ à?” Trưởng khoa Trịnh lấy ra một điếu thuốc và ném cho nhóm trưởng Vương.
“Gà rừng, thỏ? Trưởng khoa à, anh đang coi thường nhóm năm của chúng tôi đấy! Lần này, ÍCh Dân mang về một con lợn rừng, nặng hơn trăm cân, và một con gấu đen nặng ít nhất ba trăm cân. Ấy, ấy, ấy! Trưởng khoa, anh định đi đâu vậy?”
Lúc này, trưởng khoa Trịnh đã đứng lên và chuẩn bị đi ra ngoài.
“Nói nhảm! Đương nhiên là đi xem lợn rừng và gấu đen rồi. Chu Ích Dân của nhóm năm các cậu đúng là nhân tài đấy!” Trưởng khoa Trịnh nói.
Mới vào làm được bao lâu mà cậu ta đã mang thịt về cho nhà máy ba, bốn lần. Lần đầu là thịt khô, rồi lợn rừng, sau đó là hươu sao, và bây giờ thậm chí là gấu đen. Cậu ta có phải chuyên viên thu mua thịt không?
Nếu các nhóm khác cũng làm tốt như vậy, nhà máy còn lo thiếu thịt sao? Mình chắc chắn sẽ được thăng chức nữa chứ!
Nhóm trưởng Vương dẫn trưởng khoa Trịnh quay lại văn phòng của nhóm năm. Ngay khi đứng ngoài cửa, họ đã nghe thấy bên trong ồn ào như chợ, nhóm trưởng Vương liền ho vài tiếng để nhắc nhở mọi người giữ ý tứ.
Ngay lập tức, trong phòng im bặt.
“Chào nhóm trưởng, chào trưởng khoa Trịnh!” Mọi người đồng loạt chào.
Trưởng khoa Trịnh bước vào, tươi cười nói với Chu Ích Dân: “Thằng nhóc giỏi thật! Lại lập công nữa rồi. Lợn rừng và gấu đen đâu? Nhóm trưởng Vương vừa nói với tôi là bà con ở quê đã bị thương khi săn gấu đen. Yên tâm, chúng ta sẽ không để bà con nông dân thiệt thòi đâu.”
“Trưởng khoa, lợn rừng và gấu đen vẫn ở phía sau. Tôi đạp xe về trước.”
Mọi người nghe xong liền tỏ ra lo lắng.
“Trời ơi, ÍCh Dân, cậu đúng là thiếu suy nghĩ! Sao không mang theo về cùng? Lỡ trên đường bị người khác giành mất thì sao?” Nhóm trưởng Vương vỗ đùi, trách móc.
“Chắc không đâu.”
Thực ra trong lòng Chu Ích Dân nghĩ: Chắc chắn là không.
“Sao lại không? Cậu không biết là nhân viên các nhà máy, cơ quan khác khi thấy thịt, mắt họ sáng lên như đèn xanh à? Lỡ họ ra giá cao hơn một chút so với lời hứa của cậu, thì nhà máy chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội gì nữa.”
"Nhanh lên, cậu mau đi xem đi." Nhóm trưởng Vương vội vàng thúc giục.
Ông ta thật sự lo lắng! Bây giờ chỉ một con lợn thôi cũng có thể khiến các đơn vị khác trở mặt.
Cậu nhóc này đúng là gan to. Trẻ tuổi thì vẫn còn thiếu kinh nghiệm xã hội nhỉ?
Trưởng khoa Trịnh cũng gật đầu: "Đúng vậy! Ích Dân à, sau này không thể làm vậy nữa."
Họ cùng đến cổng nhà máy chờ đợi. Không lâu sau, người dân từ thôn Thượng Thủy đã đến. Thấy xe lừa kéo theo một thứ gì đó được che bằng cỏ khô phía sau, mọi người mới yên tâm.
Trưởng khoa Trịnh dẫn đoàn tiến tới, rút ra một điếu thuốc.
“Bà con vất vả rồi, vất vả quá.”
Chu Ích Dân nói: "Trưởng khoa, nhóm trưởng, hai người cứ lo xử lý con lợn rừng và con gấu đen trước đi! Tôi sẽ đưa bà con đi nhà ăn dùng bữa."
Trưởng khoa Trịnh nghe thấy tiếng bụng kêu của ai đó, gật đầu: "Ừ, được rồi! Nhớ phải chăm sóc bà con nông dân chu đáo, để họ ăn no nhé."
Nói xong, ông liền chỉ đạo mọi người đưa lợn rừng và gấu đen vào xử lý.
Chu Ích Dân dẫn người dân thôn Thượng Thủy đến nhà ăn và giải thích tình hình với nhân viên ở đó.
Nhân viên nhà ăn nhanh chóng mang ra những chiếc bánh bao mới hấp nóng hổi.
"Các bác cứ ăn đi, ăn thật no vào. Lần này đổi khoai lang và khoai tây, chắc xe lừa của các bác không chở hết đâu. Tôi sẽ bàn xem có thể cho xe chở về giúp không.
Vậy nên, sau khi ăn no rồi, các bác cứ về trước nhé." Chu Ích Dân sắp xếp.
Người đứng đầu đoàn vừa ăn vừa gật đầu: "Được!"
Bí thư đã dặn rồi, cứ nghe lời Chu Ích Dân, không cần hỏi nhiều.
Họ đã cân qua con lợn rừng và gấu đen, dù không phải là trọng lượng chính xác, nhưng cũng nắm được phần nào. Hơn nữa, Chu Ích Dân là người của thôn Chu Gia, dễ tìm nên họ cũng yên tâm.
Đã lâu rồi họ không được ăn bánh bao ngon như vậy, ai nấy đều cắm đầu ăn, cố gắng ăn thật no trước khi về.
Nếu không phải vì không được phép, chắc họ đã muốn mang một ít về nhà.
Sau đó Chu Ích Dân đi đến xưởng, tìm Tam gia, lấy ra 200 tệ của thôn Chu Gia và đưa cho ông, nhờ ông tìm thầy Trần làm thêm bốn bộ phận như lần trước.
"Tam gia, vẫn theo quy tắc cũ nhé." Chu Ích Dân nói với ông.
Tam gia gật đầu: "Được rồi, chú sẽ đi tìm lão Trần ngay."
Cơ hội kiếm thêm thu nhập như thế này, lão Trần chắc chắn sẽ không bỏ qua. Trước đây, lão Trần còn dặn nếu có việc tốt như vậy nữa, nhớ phải gọi ông ấy.
Sau đó, Chu Ích Dân cũng đến khu vực xử lý lợn rừng và gấu đen xem.
Tại đó có rất nhiều người đang tụ tập, hầu hết đều là người của phòng thu mua.
Lợn rừng và gấu đen đã được mổ bụng, nội tạng cũng được lấy ra.
------
Dịch: MBMH Translate
Đăng bởi | phanledongha |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 85 |