Phân Phát Trứng Gà
Chương 38: Phân Phát Trứng Gà
"Anh trai, kẹo này ngọt quá."
Mỗi lần anh trai về nhà đều mang cho chúng những món ngon, nên ba đứa trẻ luôn mơ ước anh trai về nhà.
Lai Phúc để lại một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ chưa ăn, định giữ lại cho mẹ mình.
Sau khi nước được đun sôi và điều chỉnh nhiệt độ, thím ba tắm cho Thiến Thiến, rồi lấy ra những bộ quần áo trẻ em cũ mà Lai Phương đã mặc trước đây để mặc cho cô bé.
Thời bấy giờ, quần áo được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, dù có rách cũng không bỏ đi.
Em trai, em gái mặc lại đồ của anh chị, và em nhỏ luôn phải mặc đồ cũ.
Nếu có đứa trẻ mới ra đời ở nhà hàng xóm, bạn mang quần áo cũ đi tặng, hàng xóm sẽ rất cảm kích bạn.
Thiến Thiến có vẻ đói bụng, bắt đầu khóc lớn.
Thím ba hiểu ý, lập tức pha sữa bột. Quả thật, sau khi uống sữa, Thiến Thiến ngừng khóc và trở nên yên tĩnh. Mấy em anh Lai Phúc đứng xung quanh em gái nhỏ.
Lai Phúc làm mặt hài hước để làm cho em gái vui; Lai Tài thì sắp rơi nước mắt vì xúc động; Lai Phương thì nhìn em gái uống sữa với vẻ thèm thuồng.
Chu Ích Dân lấy ra vài túi sữa bột.
"Thím, thím hãy mang sữa bột này về, mỗi ngày cho mấy anh em Lai Phúc uống nửa bát."
Thím ba vui mừng, cảm thấy các con của mình thật may mắn khi có được một người anh như Ích Dân. Những đứa trẻ khác còn đói, trong khi các con của bà ít nhất không thiếu dinh dưỡng.
Lúc này, ông nội từ ngoài trở về, còn gọi Chu Chí Minh và những người đang làm việc vào trong nhà uống nước.
"Chưa thấy giấy khen bao giờ đúng không? Xem đây, giấy khen mà nhà nước cấp cho cháu tôi. Còn có những thứ này nữa..."
Ông nội gọi mọi người vào nhà không phải để mời nước mà là để cho họ xem giấy khen của cháu mình.
Chu Chí Minh và những người khác không để ý đến việc có được uống nước hay không, mà chỉ bị choáng váng khi nhìn thấy giấy khen. Ngoài ra, còn có những phần thưởng như cốc sứ, ấm nước và việc thăng cấp hai bậc.
Mỗi món quà đều khiến họ ghen tị.
Họ còn chưa biết về số tiền thưởng mà Chu Ích Dân nhận được, ông nội không nói cho họ biết, giữ bí mật tài sản là điều cần thiết!
Nếu không, mắt của họ có lẽ sẽ mở to hơn nữa.
"Ích Dân thật tuyệt vời! Đây là giấy khen đầu tiên của thôn Chu Gia." Chu Chí Minh cảm thán.
"Anh trai, kẹo này ngọt quá."
Ông cũng nghi ngờ chẳng lẽ tổ tiên của nhà họ Chu đều phù hộ cho Chu Ích Dân. Khói từ mồ mả tổ tiên cứ bay đến nhà họ sao?
Ngày xưa, cha của Ích Dân là Chu Húc Hoa đã gây ấn tượng mạnh với cả làng, là sinh viên đại học đầu tiên. Lúc đó, đã có người nói rằng phong thủy của nhà ông chú rất tốt.
"Đúng vậy! Chú mười sáu là hy vọng của cả làng chúng ta."
Khoe môi Chu Ích Dân hơi giật giật, câu nói này trước đây không phải là dành cho cha anh sao? Bây giờ lại được gán cho mình?
……
Ông nội rất thích khi cháu mình được khen ngợi, tâm trạng ông rất vui vẻ, quyết định làm việc tốt.
"Bà này, chuẩn bị cho mọi người một ít nước đường, họ đã vất vả rồi."
Bà nội cũng rất vui khi được khen, không tiếc vài bát nước đường.
Mọi người uống nước đường, rồi nhìn đứa trẻ mà Chu Ích Dân mang về, tất cả đều khen ngợi, nói rằng đứa trẻ trông có phúc khí.
Lời khen không ngớt.
Chẳng bao lâu sau, vài người phụ nữ trong làng đến thăm.
Biết rằng Chu Ích Dân đã mang một đứa trẻ về tương đương với việc thêm một miệng ăn, nên họ đến thăm và nói vài lời chúc phúc. Những người có điều kiện thì còn mang theo quà.
Mọi người chỉ thấy cô bé có phước vì được Chu Ích Dân mang về.
Tình hình của gia đình Chu Ích Dân, cả làng đều biết, là gia đình có điều kiện tốt nhất. Có thể tưởng tượng rằng cô bé sau này chắc chắn sẽ sống một cuộc sống tốt.
"Bà ơi, cháu sẽ luộc hết trứng gà và chia cho mọi người, để mọi người đều được hưởng ít vía."
Bà nội tiếc trứng gà, trứng gà mà cháu trai mang về bà không ăn mấy, để dành cho cháu trai lớn của mình. Nhưng nhiều người ở đây, không thể để cháu trai mất mặt.
Vì vậy, bà vui vẻ đồng ý.
Ngay sau đó, mọi người cũng biết về giấy khen của Chu Ích Dân, lại thêm một tràng khen ngợi, khiến bà nội cảm thấy choáng váng vì quá vui, không còn bận tâm đến việc tổn thất trứng gà nữa.
Thím ba nhìn thấy vậy thì trong lòng cảm thấy rất tiếc. Bao nhiêu trứng gà đều được luộc để chia cho mọi người, ngay cả thím cũng cảm thấy tiếc.
Nhưng nghĩ đến tài năng của Chu Ích Dân, thím cũng thở phào. Ích Dân nhận được hàng trăm đồng tiền thưởng! Mấy cái trứng gà chẳng là gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Nếu con trai bà có tài năng như vậy thì bà mời cả làng ăn trứng gà cũng chẳng sao!
Trứng gà được luộc xong, mọi người đều nhận được một quả, bao gồm cả Chu Chí Minh và những người đang làm việc ngoài trời. Nhưng không ai ăn, tất cả đều định mang về nhà cho các con bổ sung dinh dưỡng.
Sau khi tiễn khách, Chu Ích Dân nói với bà nội: "Bà ơi! Cháu có mang về thịt vịt và hạt dẻ, hôm nay chúng ta ăn cơm với thịt vịt."
Bà nội tự nhiên không phản đối, dù không phải là cháu trai mang về, chỉ cần trong nhà có thì cháu trai muốn ăn, bà cũng không do dự.
"Được, vậy thì làm cơm với thịt vịt." Bà nội cười nói.
"Anh trai, em cũng muốn ăn." Lai Phúc mút ngón tay, mắt thì đầy mong đợi.
"Ăn cái gì? Về nhà ăn với mẹ."
Chu ích Dân xoa đầu Lai Phúc, nói với thím ba: "Thím ba, trưa nay ăn ở đây nhé! Gọi chú ba về nữa."
"Chuyện này..."
Bà nội lên tiếng: "Ích Dân đã bảo mấy đứa ở lại thì cứ ở đi, còn nói nhiều làm gì? Lát nữa đi gọi chồng con về đi, ăn khoai lang ở nhà ăn có đủ no không?”
Mắt thím ba mắt ửng đỏ, liên tục cảm ơn Chu Ích Dân và bà nội, trong lòng nghĩ phải giúp Ích Dân nuôi dưỡng Thiến Thiến thật tốt.
Bà cũng thấy những miếng thịt vịt trong bếp, treo đầy một hàng.
"Lai Phúc cũng đã đến lúc đi học rồi phải không?" Chu Ích Dân đột nhiên hỏi.
Nếu không nhầm, Lai Phúc đã tám tuổi, đi học muộn một chút.
Thím ba cười khổ: "Trường học trong thôn đã đóng cửa rồi, muốn đi học thì phải đến công xã Hồng Tinh.”
Công xã Hồng Tính cách đây khoảng một giờ đi bộ, hơi xa.
Hơn nữa, hiện tại tình hình chung không tốt, không đủ ăn, còn lo lắng việc học hành sao?
Trước đây, thôn Chu Gia có trường học, trẻ em có thể học đến lớp ba trong thôn, lớp bốn mới phải đi đến công xã Hồng Tinh. Nhưng đầu năm nay, các giáo viên bị đói muốn ngất trong lớp học, nên phải đóng cửa trước.
Chu Ích Dân chưa bao giờ đi học ở thôn Chu Gia nên không biết.
"Giáo viên có phải là người trong làng không?" Anh hỏi.
Bà nội nói: "Chí Cao chính là giáo viên, xem bên kia, căn nhà đó là nhà của ông ấy."
Bà nội chỉ ra ngoài cửa.
Bà nội còn kể với cháu trai mình rằng, ở trường tiểu học thôn Chu Gia chỉ có một giáo viên là Chu Chí Cao, đồng thời cũng là hiệu trưởng, dạy ba lớp học, tất cả các môn học đều do ông ấy phụ trách.
Chu Chí Cao đã học đến cấp hai, trước khi Chu Ích Dân trở về, ông là người có trình độ học vấn cao thứ hai ở thôn Chu Gia.
Người đứng đầu đương nhiên là cha của Ích Dân, Chu Húc Hoa.
Chu Ích Dân nghe xong thì đổ mồ hôi lạnh.
Ôi chao! Vậy thì làm sao mà xoay sở nổi đây?
Nếu là anh, chắc chắn sẽ bị choáng váng.
Vào buổi trưa, Ích Dân nấu cơm cho những người đang xây nhà, còn chặt một con vịt hun khói để nấu, tuy số lượng có hơi ít, mỗi người chỉ được vài miếng, nhưng đã khiến Chu Chí Minh và những người khác ăn rất thỏa mãn.
Lúc này, chuyện Chu Ích Dân nhận được nhận giấy khen đã lan rộng khắp thôn Chu Gia, nhiều người vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy tự hào.
Đó là người của thôn Chu Gia họ.
------
Dịch: MBMH Translate
Đăng bởi | phanledongha |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 75 |