Làm Hộ Khẩu
Chương 39: Làm Hộ Khẩu
Chu Húc Cường xoa bụng, đã no.
Những ngày qua, ông không ngừng hưởng phúc nhờ cháu trai, nào rượu, nào thịt, thậm chí còn có cả thuốc lá, đúng là những ngày tháng như thần tiên! Những người cùng làm việc với ông ai cũng ghen tị.
Sau khi ăn và dọn dẹp bàn xong, ông bí thư và các vị khách khác đã đến.
Chu Ích Dân nghi ngờ họ đến để "kiểm tra" thời điểm này.
Không ngoại lệ, tất cả đều đến để xem tấm giấy khen, mong được thấy tận mắt.
Ông lão Chu bắt đầu biểu diễn.
Phải khoe cho tốt! Tốt nhất là để những người này giúp tuyên truyền, để các làng xung quanh và xã biết đến danh tiếng của cháu trai mình.
“Ích Dân thật xuất sắc! Là niềm tự hào của thôn Chu Gia chúng ta.” Đại đội trưởng nói.
Ông bí thư mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng có chút kích động, đây cũng là niềm vinh dự của thôn Chu Gia.
“Ích Dân đã phát minh ra giếng bơm nước, có hiệu quả tốt như vậy, nhận được giấy khen là hoàn toàn xứng đáng.”
Giếng bơm nước có tác dụng và tiện lợi thế nào, làng họ hiểu rõ nhất.
Tối qua, khi họ hoàn thành bốn giếng nước, không chỉ giúp tiện lợi hơn cho việc lấy nước của dân làng, mà còn thuận tiện cho việc tưới tiêu mùa màng.
Trước đây, làng họ chỉ dựa vào một con suối, không đủ để tưới tiêu. Hầu hết sức người trong làng đều phải dùng để vác nước tưới cây, hiệu quả rất thấp, và con suối cũng không cung cấp đủ.
Tuy nhiên, hôm nay tình hình đã thay đổi.
Với bốn giếng bơm nước mới, họ chỉ mất một buổi sáng đã tưới xong mùa màng.
Nhìn thấy cây cối không còn ủ rũ nữa, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng, điều này liên quan đến vấn đề lương thực của họ trong nửa năm tới! Nếu giảm sản lượng, lương thực của mọi người sẽ giảm theo, và sẽ phải đối mặt với nguy cơ đói kém.
Chu Ích Dân đã pha một ấm trà vụn khá tốt đặc biệt mua từ thành phố để đãi khách.
Với ông nội, anh chuẩn bị một hộp lá trà.
Trà này được mua từ cửa hàng ở thành phố, giá năm đồng.
“Đại đội trưởng, bí thư, mời uống trà!”
Nhà không có cốc uống trà riêng, cốc sứ mà nhà máy thưởng cho, Chu Ích Dân cũng đã đưa cho ông nội dùng. Ở nông thôn, mọi người thường uống nước bằng bát.
“Ồ! Trà này trông có vẻ ngon.”
Ở nông thôn, trà cao cấp là hàng xa xỉ, phần lớn các gia đình đều không có.
“Bí thư, cháu có việc nhờ bác giúp.” Chu Ích Dân tranh thủ cơ hội nói.
Ông bí thư uống một ngụm trà, gật đầu: “Ừ! Ích Dân nói đi.”
Chỉ cần là việc trong làng có thể làm, ông đều sẽ giúp.
Chu Ích Dân xem mình là người của thôn Chu Gia, vậy thì thôn Chu Gia cũng phải xem Ích Dân như người nhà, có việc cần giúp đỡ thì phải hỗ trợ.
“Là chuyện của Thiến Thiến, cháu muốn nhờ bác giúp đăng ký hộ khẩu.”
Ông bí thư cười lớn, còn tưởng là việc gì quan trọng! Việc nhỏ này không đáng kể.
“Đăng ký ở thôn chúng ta? Cháu phải suy nghĩ kỹ.”Ông bí thư nhắc nhở.
Hiện tại, hộ khẩu thành phố chắc chắn tốt hơn nhiều so với nông thôn. Hộ khẩu thành phố thì có thể nhận lương thực hàng hóa, ai ở nông thôn mà không ghen tị?
Từ những năm 50, để đảm bảo cung cấp lương thực cho công dân không sản xuất nông nghiệp, nhà nước đã cấp phát cho mỗi hộ gia đình một cuốn sổ cung cấp lương thực.
Cuốn sổ này thường có màu đỏ, xanh hoặc màu giấy da bò, in chữ “Sổ cung cấp lương thực cho cư dân đô thị”.
Sổ cung cấp lương thực thậm chí còn hữu dụng hơn tiền, được nhiều người nông thôn mê mẩn và muốn sở hữu. Một số cô gái nông thôn vì muốn được nhận lương thực mà sẵn sàng kết hôn với những người già yếu bệnh tật ở thành phố.
Đối với người nông thôn, để có được cuốn sổ lương thực màu đỏ, xanh hoặc da bò, chỉ có vài con đường: “Kế thừa từ cha mẹ, học tập và phân phối công việc, tham gia quân đội và thăng chức, hoặc từ cán bộ chân đất trở thành cán bộ nhà nước.”
Đăng ký hộ khẩu cho Thiến Thiến ở thôn Chu Gia rất dễ, nhưng nếu muốn chuyển đến thành phố sau này thì sẽ gặp khó khăn.
“Cháu đã nghĩ kỹ rồi, con bé sẽ cùng hộ khẩu với ông bà nội cháu.” Chu Ích Dân nói.
Vào năm 1958, nước ta đã có sổ hộ khẩu.
Hiện tại, người nông thôn ghen tị với hộ khẩu thành phố chủ yếu là vì lương thực và các vật phẩm khác.
Nhưng đối với Chu Ích Dân, mấy món lương thực không đáng là gì. Vì vậy, việc Thiến Thiến có hộ khẩu thành phố hay nông thôn không quan trọng lắm.
Còn vấn đề giáo dục trong tương lai, sẽ có nhiều cách giải quyết.
“Được, vậy bác sẽ giúp con bé hoàn tất vào buổi chiều.”
Chu Ích Dân nghĩ một lúc, tiếp tục hỏi: “Bí thư, trường học ở thôn mình, có điều kiện để tiếp tục mở lại không?”
Trường học?
Ông bí thư và những người khác ngẩn người.
Kể từ khi trường học đóng cửa, họ không còn quan tâm nữa. Chủ yếu là lúc đó họ đang lo chuyện cơm áo gạo tiền, việc học của trẻ em chỉ đành gác lại.
“Bí thư, theo cháu thấy, giờ thôn Chu Gia cũng đã ăn đủ no, đã đến lúc mở lại trường học rồi.” Đại đội trưởng cũng góp ý.
Con của anh ta đã bảy tuổi, phải nghĩ đến vấn đề học hành.
Giờ Chu Ích Dân nêu vấn đề này, anh ta lập tức hưởng ứng.
“Việc này còn phải bàn với Chí Cao. Tình hình nhà ông ấy không tốt, cả gia đình chỉ dựa vào ông ấy để sống. Thôi, chúng ta cùng đi hỏi ông ấy vậy.” Ông bí thư nói.
Ông bí thư và mọi người ngay lập tức uống hết trà trong bát, rồi đứng dậy đi đến nhà Chu Chí Cao.
Chu Ích Dân vội vàng theo sau.
Để sau này có thể để lại một con đường cho mình ở trong thôn, anh rất quan tâm đến “việc quản lý” trông thôn Chu Gia.
Khi mọi người đến nhà Chu Chí Cao, bên trong không thể được xem là nghèo kiết xác, nhưng cũng không khác là bao.
Trên đường, ông bí thư đã nói qua về tình hình của gia đình thầy Chu. Có hai người già, năm đứa trẻ, việc ăn uống đã rất khó khăn.
Chu Chí Cao chỉ là một giáo viên dạy thay, không có lương, chỉ tính điểm công.
Tình hình như vậy thực sự rất phổ biến trên toàn quốc.
Chu Ích Dân nghe xong cảm thán, giáo viên nông thôn thực sự không dễ làm.
Theo anh biết, một số giáo viên nông thôn không chỉ phải dạy tốt, dạy học sinh giỏi, còn phải tổ chức lớp học buổi tối để xóa mù chữ, giúp nông dân học hỏi các kiến thức về nông nghiệp, chăn nuôi và lâm nghiệp, đồng thời còn phải làm công tác tuyên truyền.
Tuy nhiên, lại không có lương, chỉ tính điểm công.
“Đại đội trưởng, bí thư, mời vào ngồi. Hả! Ích Dân cũng đến rồi?” Chu Chí Cao vội vàng mời mọi người vào trong.
Tuy nhiên, trong nhà chỉ có vài cái ghế, phải bảo bọn trẻ ra ngoài.
“Tiểu Lan, mang cái ghế trong phòng các con ra đây.”
Chu Ích Dân vừa chào hỏi vừa quan sát. Dù nhà khá đơn sơ nhưng gọn gàng, có cảm giác thoải mái. Hai ông bà trông không có sức sống, gầy đến mức xương gò má lộ ra.
Vợ Chu Chí Cao cầm một mảnh vải rách để lau ghế cho khách.
Năm đứa trẻ, có ba đứa là con gái, đứa lớn nhất khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, sắp đến tuổi kết hôn. Đứa nhỏ nhất là con trai, chỉ khoảng ba, bốn tuổi, từ khi Chu Ích Dân vào phòng cứ nhìn lén.
Khi thấy Chu Ích Dân nhìn mình, cậu bé mới cẩn thận gọi: “Chú mười sáu!”
Gọi xong, nó ngượng ngùng ôm lấy chân mẹ, trốn phía sau.
Nhóc tỳ hơi ngại ngùng.
“Lại đây!” Chu Ích Dân vẫy tay với cậu nhóc.
------
Dịch: MBMH Translate
Đăng bởi | phanledongha |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 70 |