Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Cầu Của Thầy Cố

Phiên bản Dịch · 1410 chữ

Chương 49: Yêu Cầu Của Thầy Cố

Khi về đến tứ hợp viện, Chu Ích Dân gặp Đại Bằng vừa mang một cái rá đầy bánh bao và trứng ra khỏi nhà.

Đại Bằng thấy Chu Ích Dân đi đứng lảo đảo, trông có vẻ mệt mỏi, liền cười nham nhở: “Đêm qua làm tân langi hả?”

Chu Ích Dân cáu gắt: “Nghĩ tôi giống chú à? Cả đêm không về? Nửa đêm, trong làng có đứa trẻ sốt cao, tôi phải đưa nó vào thành phố chữa trị.”

“Cậu làm gì thế? Đem nhiều bánh bao như vậy, ăn bữa cuối à?” Chu Ích Dân hỏi.

“Đừng có nhảm! Bữa ăn cuối cùng là của cậu. Không phải đã mua được căn nhà kia rồi sao? Bố tôi bảo tôi phải phát bánh bao và trứng cho các hộ ở sân trước. À, khi tôi dọn dẹp xong sẽ chuyển sang đó, làm hai bàn tiệc, cậu cũng đến nhé.” Đại Bằng giải thích.

Chu Ích Dân mới là người có công lớn, làm sao có thể thiếu anh được?

Chu Ích Dân cảm thán: “Gừng càng già càng cay! Chuẩn bị chu đáo.”

“Ừm! Tới đó gọi tôi một tiếng. Có món gì không? Có cần tôi giúp lấy ít thịt không?” Chu Ích Dân hỏi.

“Có thể lấy được thịt lợn không? Mẹ tôi định ra chợ mua hai con gà.” Đại Bằng trả lời.

Thịt lợn khó mua, lại không có nhiều phiếu thịt.

“Tôi sẽ hỏi thử.” Chu Ích Dân không hứa chắc chắn.

“Cậu ăn không? Mẹ tôi mới hấp xong.” Đại Bằng đưa bánh bao cho Chu Ích Dân.

Chu Ích Dân lắc đầu: “Mới ăn bánh bao và sữa đậu nành xong, tôi chuẩn bị về ngủ thêm.”

“Vậy cậu đi đi!”

Khi Chu Ích Dân về nhà, vừa mới nằm xuống không lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Chủ nhà, chủ nhà…”

Là thầy Cố.

Chu Ích Dân mở cửa, đưa thuốc lá cho thầy Cố: “Thầy Cố, có chuyện gì không?”

“Bên kia đã sửa xong rồi, xem có được không…”

Chu Ích Dân lập tức gật đầu: “Tốt! Vậy phiền mọi người, giúp chuyển những thứ này sang bên đó.”

Anh xem qua chỗ đã sửa chữa, thấy tốt hơn nhiều so với trước, đặc biệt là nhà vệ sinh, cuối cùng không phải dùng nhà vệ sinh công cộng nữa.

Giường, tủ, bàn ghế, v.v.

Sau khi chuyển xong, thầy Cố có vẻ còn muốn nói gì đó, Chu Ích Dân bảo: “Thầy Cố, có gì cứ nói thẳng.”

“Ông chủ, nghe nói cậu là người mua hàng cho nhà máy thép, tôi muốn hỏi xem có thể xin chút lương thực không? Lúc đó sẽ trừ vào tiền công còn lại.”

Thầy Cố cũng rất đắn đo, chủ yếu là hỏi giúp một thộ phụ, nhà anh ta đã hết gạo rồi. Những người khác dù không có lương thực dư, nhưng cũng tạm qua được.

Họ đã biết Chu Ích Dân là người mua hàng từ lâu.

“Có cần khoai mỡ không?” Chu Ích Dân hỏi.

Khoai mỡ 100 cân hôm nay mới được mua, anh chỉ giữ lại một ít để làm món khoai mỡ hầm thịt, không ăn hết được.

Có người ăn khoai mỡ như ăn khoai lang, luộc chín rồi bóc vỏ ăn. Chu Ích Dân không thích ăn như vậy, quá khô, cảm giác như ăn bột.

“Có, cần!”

Có gì để chọn lựa nữa, chỉ cần là thức ăn là được.

Ở một mức độ nào đó, khoai mỡ còn no hơn khoai lang.

“Được, tôi sẽ mang cho mọi người sau.”

“Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn nhiều.” Thầy Cố liên tục cảm ơn.

Sau khi ra ngoài, thầy Cố nói với mọi người, tất cả làm việc càng hăng hái hơn.

Khi Chu Ích Dân tỉnh lại lần nữa, thấy Đông Đông nhà bà Từ đang lau xe đạp của anh, lau rất sạch sẽ, cả bùn trên lốp xe cũng được cạo ra.

Nhóc này, đã không phải là lần đầu tiên giúp anh lau xe đạp.

Chu Ích Dân đi tới, lấy một quả táo từ trong ba lô, lén nhét vào tay nhóc, vỗ nhẹ đầu nhóc hai cái: “Lấy về nhà ăn nhé.”

“Cảm ơn anh Ích Dân.”

Đông Đông ôm quả táo vào lòng, cúi người chạy về nhà, khoe với bà nội.

“Bà nội, nhìn xem, anh Ích Dân cho cháu quả táo này.”

Lần trước, hai quả táo của Nhất nương khiến đám trẻ trong viện thèm chảy nước dãi.

“Sau này không được tự ý xin đồ ăn của anh Ích Dân, hiểu không?” Bà Từ tưởng là cháu mình xin, lập tức dạy dỗ.

Đông Đông nhanh chóng giải thích, mình không có xin, kể lại chuyện vừa xảy ra.

“Ừm! Không xin thì tốt, bà sẽ cắt táo cho cháu ăn.”

Bà Từ cắt một miếng nhỏ cho cháu, phần còn lại giữ lại.

Chu Ích Dân mang theo hai con cá khô đến nhà Nhị nương.

Nhị nương đang nấu cơm cho thầy Cố và mọi người.

“Nhị nương đang bận ạ, cá khô này, phiền thím chặt một con, cho vào hấp với cao lương, còn một con thím để lại ăn nhé.” Chu Ích Dân đưa cá khô cho Nhị nương.

“Ôi! Cá khô tốt thế này. Cảm ơn cháu! Ích Dân, trưa nay ăn cùng nhé?”

Nhị nương vui mừng không thôi, cá khô cũng là thịt.

Hơn nữa, cá khô này rất to, lúc còn sống có thể khoảng tám cân.

Chu Ích Dân xua tay: “Không cần đâu, có bạn mời ra ngoài ăn.”

Thực ra, đâu có bạn nào? Chỉ đơn giản là không muốn ăn cơm cao lương với mọi người thôi, chuẩn bị đi ăn món ngon hơn. Anh đã trở về từ thời đại đó, không có ý định khổ sở.

Sau khi tiễn Chu Ích Dân ra ngoài, Nhị nương cất giữ con cá khô nặng hơn, chặt con còn lại thành miếng, một đĩa đầy, cho vào cao lương cùng hấp chín.

Buổi trưa, thầy Cố và mọi người bận xong, rửa tay, quen đường đến nhà Nhị nương.

Mùi cá khô vẫn còn khá nặng, họ đã ngửi thấy.

“Hôm nay mọi người có phúc rồi, Ích Dân cho mọi cá khô để ăn.” Nhị nương nói.

Thầy Cố và mọi người đều vui vẻ, cười tươi: “Cậu chủ thật là khách khí.”

Để công bằng, Nhị nương chia cá khô cho từng bát. Dù có hơi tanh, nhưng ai quan tâm chứ? Mọi người đều nhai xương cá nuốt xuống.

Mọi người rất đồng lòng, để lại ba bốn miếng.

“Nhị nương, bát này không cần rửa đâu.” Thầy Cố và mọi người nói sau khi ăn no.

Trong bát còn cá khô! Buổi tối mang về nhà cho trẻ con ăn. Bát là họ tự mang theo, trước đây sau khi ăn no, Nhị nương sẽ giúp rửa bát.

Nhị nương gật đầu, rất hiểu cho hành động của thầy Cố và mọi người.

“Được!” Bà cũng vui vẻ nhàn hạ.

Nếu có thể, đội sản xuất cũng muốn nghỉ ngơi!

Chiều, Lý Hữu Đức cầm một tờ báo, vui mừng đến tìm Chu Ích Dân.

“Ích Dân, cậu xem này, cậu lên báo rồi.”

Chu Ích Dân nhìn qua, là báo Kinh Đô, có một trang lớn về anh, không phải kiểu thông báo tìm người.

Báo đưa tin chi tiết về danh tính của Chu Ích Dân và nội dung hỏi đáp, cuối cùng là một đoạn tóm tắt ca ngợi thành tích vinh quang của Chu Ích Dân.

Toàn là những bài viết tích cực, đoạn tóm tắt có phần phóng đại.

Điều này khiến Chu Ích Dân cảm thấy ba gói thuốc lá của mình không phải là vô ích.

“Tờ báo này tôi giữ.” Chu Ích Dân chiếm lấy tờ báo.

Anh định mang về làng cho ông nội xem.

Ông nội chắc chắn sẽ vui.

Rất nhanh, mọi người trong viện đều biết tin lên báo, mọi người đều đến chúc mừng.

Cùng sống trong một viện, họ cũng cảm thấy rất vinh dự. Từ giờ nói chuyện với người khác, cũng có thể lớn giọng hơn một chút.

Ngay cả thầy Cố và mọi người cũng cảm thấy rất tự hào.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Ta Có Một Cửa Hàng Thần Kỳ (Dịch) của Mèo Cày Bóng Tối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.