Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm việc

Phiên bản Dịch · 1639 chữ

Món hầm thập cẩm Đông Bắc được coi như một món đặc sản, nhưng chỉ là lúc này vẫn chưa có gia vị gì, thứ có nhiều duy nhất là muối. Còn những cái khác như dầu thì cả một nồi to đổ ra thau mà không thấy chút váng dầu nào hết, nhìn không khác gì dùng nước lã nấu.

Lục Diểu cầm lấy hộp nhôm đựng cơm có khắc chữ ‘Vì nhân dân phục vụ’ lấy một chút nếm thử, cô cảm thấy hương vị không hợp với cô lắm, sau đó kiên quyết không động vào một miếng nào nữa.

Cô không thích, nhưng mấy người Cảnh Tiểu Vân lại ăn rất vui vẻ, chỉ một lát sau một chậu to khoai tây khoai lang đã được ăn hết sạch không còn một miếng, không hề lãng phí.

Cũng may mà Nhâm Băng Tâm có dự đoán trước nên nướng thêm một củ khoai lang, nếu không thì đêm đến cô sẽ đói bụng.

Khoai lang nướng trừ ngoài vỏ có hơi bẩn thì mùi vị lại không tệ lắm.

Lục Diểu dùng thìa múc ăn, cô rất thích vị mềm mềm ngọt ngọt bùi bùi này: “Ngày mai tớ vẫn muốn ăn cái này.”

Nhâm Băng Tâm đồng ý luôn: “Được chứ, dù sao cũng không khó làm.”

Lục Diểu ‘ừm’ một tiếng rồi nói: “Vậy ngày mai cậu chọn giúp tớ củ nào to to chút.”

Nhâm Băng Tâm cười he he: “Không thành vấn đề.”

Buổi tối những khác chỉ múc nước rửa mặt rồi lau qua một cái là lên giường, Lục Diểu không quen, không thể nào tắm rửa thì cũng thôi, nhưng lau người cũng phải lau kỹ một chút chứ?

Lục Diểu vừa đi đi về về múc thêm hai chậu nước, Dương Tiểu Tịnh thấy thế muốn nói lại thôi.

Cố Oánh nhẹ nhàng đẩy Dương Tiểu Tịnh một cái: “Một chút nước có đáng gì đâu, dùng thì dùng thôi.”

Dương Tiểu Tịnh nhỏ giọng hỏi: “Nhưng đó cũng là mất công gánh mà?”

“Thôi đi, các cô ấy vừa mới đến…”

Nghĩ là thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Cố Oánh thấp giọng cười cười: “Mau đi ngủ đi, ngày mai gánh nước tôi gánh nhiều hơn chút là được.”

Dương Tiểu Tịnh bất đắc dĩ gật đầu.

Lục Diểu không hiểu tình hình mấy cái này, rửa mặt xong lên giường nằm xuống, cô đã ngủ lúc chiều, cộng thêm ván giường cứ kêu lên ‘kẽo cà kẽo kẹt’, cô vẫn chưa quen, một đêm này cũng như đêm hôm qua, trằn trọc mãi đến quá nửa đêm mới ngủ được.

Trong khi ngủ, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, Lục Diểu cảm giác mình mới ngủ một lát mà Cố Oánh đã đánh thức cô dậy rồi.

“Bắt đầu làm việc rồi, Lục Diểu.”

Lục Diểu mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô nhìn thấy Nhâm Băng Tâm cũng đã được đánh thức.

“Các cô nhanh sửa soạn lại một chút đi, đi ra ngoài làm việc sớm một chút, nếu như tay chân nhanh nhẹn thì nói không chừng buổi trưa xong việc sớm có thể về sớm chút đấy.”

Cố Oánh nhắc nhở các cô xong thì tiếp tục đi về phía phòng bên kia gọi mấy người Cảnh Tiểu Vân.

Lục Diểu chậm rãi đứng dậy đi rửa mặt, lúc cuối cùng đi ra ngoài cũng chỉ có ba người cô, Nhâm Băng Tâm và Cảnh Tiểu Vân.

Nhâm Băng Tâm hỏi: “Trần Diệu Diệu đâu?”

“Haiz!” Cảnh Tiểu Vân vò đầu: “Tôi thấy tình hình sức khỏe cậu ấy không được ổn lắm, hôm qua thì chỉ là bị cảm nắng, sáng nay còn hơi nóng, chỉ có thể xin nghỉ thôi.”

Nhâm Băng Tâm kinh ngạc: “Ngày đầu tiên đã đòi xin nghỉ?”

Cảnh Tiểu Vân nói: “Ngày đầu tiên đã xin nghỉ đúng là không được tốt lắm, nhưng thật sự cậu ấy không dậy nổi, vậy thì cũng không còn cách nào mà!”

Nhâm Băng Tâm gật gật đầu, ngẫm lại thấy cũng có lý.

Cảnh Tiểu Vân nhìn về phía Lục Diểu: “Tôi nói này Lục Diểu, hôm nay làm việc cậu phải chú ý một chút đấy, đứng để như cậu ấy. Ở đây lạ nước lạ cái, bị ốm làm chậm trễ việc kiếm công điểm cũng thôi, nhưng thân thể còn phải chịu đau ốm nữa.”

Lục Diểu miễn cưỡng ngáp một cái, cẩn thận tránh cỏ gai ở ven đường, đáp: “Biết rồi.”

Cô cũng không ngốc, trời nóng còn không biết tìm chỗ mà tránh chút sao?

Phía tây nam của thôn Đại Hà này đều dựa vào núi, phía đông nam là nước, địa hình trong thôn từ cao đến thấp, nơi thấp nhất chính là hồ nước trước ký túc xá thanh niên trí thức.

Lấy hồ nước làm trung tâm, đi về phía nam là ruộng đất của đội sản xuất, đi về phía bắc là ký túc xá thanh niên trí thức, địa hình càng ngày càng cao, xa hơn chút nữa là nhà của các xã viên.

Phía sau nhà dân là một số núi phân bố rải rác, đội sản xuất trồng một chút lương thực thô ở đó.

Vượt qua những ngọn núi đó về phía bắc là những ngọn núi lớn không nhìn thấy điểm cuối…

Nhóm nam thanh niên trí thức thì phần lớn đi về phía ruộng đất ở phía nam của thôn, ở đó là ruộng tốt, có những đồng lúa nước và ruộng khoai tây, còn có cả những cây cải dầu còn cao hơn người.

Lục Diểu được phân công đi về vùng núi phía bắc, ở đó trồng lẻ tẻ vài mẫu ngô và lạc, công việc của cô là nhổ cỏ cho cây ngô.

Bởi vì vừa mới tới, cũng không quen đường xá nên sau khi nhận việc trong đội xong thì Trần Quế Phân sắp xếp cho người dẫn đường.

Nói là dẫn đường nhưng thực ra đều là sắp xếp làm việc ở gần đó cả.

Nhìn thấy dáng vẻ những nông dân bản địa, Lục Diểu cũng học theo vác cuốc lên vai, nhưng cô không hiểu rõ địa hình nơi đây, lúc đi qua ngã rẽ trên con đường nhỏ ven sườn núi, cái cuốc của cô móc vào thân cây nhỏ ven đường, suýt chút nữa thì làm cô lật ngửa lại.

May mà có người đi sau lưng cô túm lấy đầu vai cô, đỡ cô một cái.

Lục Diểu quay đầu lại định nói lời cảm ơn thì cái cuốc trên vai bỗng nhiên bị người ta cầm lấy, một giọng nam trầm thấp không kiên nhẫn vang lên: “Cô có thể chú ý chút được không?”

Phó Cảnh Hữu gánh đòn gánh đứng sau lưng Lục Diểu, một tay anh nắm đòn gánh, một tay khác đang cầm đầu cán cái cuốc của Lục Diểu.

Nếu như không phải là Phó Cảnh Hữu nhanh tay, kịp thời bắt lấy cán cuốc thì cái cuốc đó đã đập vào người anh rồi.

Chỉ là nếu như cán cuốc thì còn đỡ, đập một cái thì thôi.

Nhưng nếu như cuốc vung đến trên người hoặc trên đầu, vậy hậu quả như thế nào lại khó mà nói.

Lục Diểu vội vàng buông cuốc xuống, quay người sang một bên nhường đường: “Tôi sẽ chú ý! Anh đi trước đi!”

Phó Cảnh Hữu im lặng nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô đi trước.”

Lục Diểu bèn xoay người lại, nhìn mọi người đi xa xa ở phía trước, một lần nữa tiếp tục bước đi.

Vừa rồi là một nhóm các chú các bác các thím lớn tuổi, nói tiếng địa phương vừa nhanh vừa dài, Lục Diểu nghe không hiểu lắm, cũng không tiếp được lời, mười mấy phút đi đường này, cô đều nhẫn nhịn.

Bây giờ gặp được người trạc tuổi, cái miệng nhỏ của cô nhất thời không nhịn nổi, thốt lên hỏi vu vơ: “Phó Tiểu Lục, anh gánh cái gì vậy? Phải đi đến ruộng nào?”

“...”

Phó Cảnh Hữu không lên tiếng.

Lục Diểu nổi cái, dừng bước lại giậm chân nhìn anh: “Tôi đang nói chuyện với anh đấy!”

Phó Cảnh Hữu liếc cô một cái: “Phân bón, phải đưa đến ruộng phía tây.”

“Cái gì? Phân bón?”

Nghe nói là phân bón, Lục Diểu nhảy lên cao ba thước.

Nhưng sau khi nhìn thấy thứ trong thùng mà Phó Cảnh Hữu gánh thì cô tức giận nói: “Cái này là đất đen mà! Anh lừa tôi!”

Phó Cảnh Hữu lạnh nhạt đáp: “Ngâm ủ lên men thì nó trở thành như thế này.”

Lục Diểu dần dần kịp phản ứng, nhưng sau khi nghe Phó Cảnh Hữu nói là phân bón thì trong lòng cô vẫn có chút không chấp nhận được, chạy đi kéo xa khoảng cách: “Anh đi chậm một chút, cách xa tôi ra một chút.”

Đến khi kéo xa được một chút khoảng cách, cũng không sợ va cuốc vào người khác nữa, Lục Diểu lại vác cuốc lên vai một lần nữa.

Nhâm Băng Tâm và Cảnh Tiểu Vân cũng được phân đến ruộng phía tây, nghe nói bên đó địa hình khá thấp, cũng có hồ nước, trồng nhiều đậu nành, còn có vãi mẫu đất trống.

Nhâm Băng Tâm phụ trách nhổ cỏ cho đậu nành, Cảnh Tiểu Vân thì phụ trách làm đấy, hình như là để mấy ngày tới ươm mầm bông thì dùng.

Lục Diểu nhếch đôi môi đỏ mọng của mình, hỏi: “Cái thùng phân này của anh đưa đi ruộng bông sao? Để làm phân bón lót à?”

“Cô còn biết phân bón lót?”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.